Chương 23-1: Sự thiên vị, ưu tiên trắng trợn.

Thương Dã châm một điếu thuốc, ngồi trước máy tính xem hồ sơ gửi tới , sau đó lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho một người ghi chú tên là "Y".

[TD]: Hồ sơ làm xong rồi, đừng quên chuyện anh đồng ý với em.

Vài giây sau bên kia trả lời.

[Y]: Không quên, ngày hôm qua anh đã giúp mày bắt Chu Kế Viễn rồi.

Thương Dã hơi nhướng mày, ngẩng đầu nhìn Chu Tụng đang ngủ ngon lành dưới chăn chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, đứng dậy đi gọi điện thoại, sau khi nghe điện thoại liền đi thẳng vào vấn đề: " Tìm được ông ta ở đâu?"

Đầu bên kia điện thoại, Thương Cận Ngôn lười biếng nói: "Chuyện này mày đừng lo, anh cả mày tuy không ở Trung Quốc, nhưng chút thủ đoạn tìm người này vẫn có nhé."

Thương Dã ngữ khí lạnh lùng, đáp: "Anh lợi hại như vậy, sao không tự mình phê chuẩn văn kiện mà đưa cho em làm gì."

"Ây da, nhiều quá anh mày lười sửa, hơn nữa mày nhờ anh một chuyện nên anh cũng phải đòi một ít thù lao chứ, à đúng rồi, mày định đưa ông ta đi đâu?" Cận Ngôn hỏi.

Thương Dã đáp, "Đưa đến Hàn Dương."

"Hàn Dương? Là cái bệnh viện tâm thần kia sao?"

"Ừm."

"Thằng nhóc này, bình tĩnh đi nào."

"Em đang rất bình tĩnh."

"Rắm thối ấy... Ngày mai anh sẽ cho người đưa ông ta qua đó. Vừa rồi cha mẹ lại hỏi anh, bảo bao giờ mày dẫn người yêu về ra mắt gia đình."

Thương Dã hút một hơi thuốc, "Vẫn còn sớm."

Thương Cận Ngôn cười: “Thôi bỏ qua đi. Mau chóng xử lý xong việc trong nước, muốn cái gì thì cứ nói, mấy cái này trong nhà cũng không thiếu."

Sau khi nói chuyện với Thương Cận Ngôn thêm vài câu, Thương Dã cúp điện thoại, anh dập điếu thuốc rồi bước vào nhà.

Chu Tụng đã trở mình, có lẽ là do quá nóng, chăn bông bị đạp tung, lộ cả chân phải ra ngoài. Bên đùi lấm tấm vết đỏ, mơ hồ có thể thấy được.

Trong phòng chỉ bật ngọn đèn ngủ, hình ảnh này nhìn càng thêm kiều diễm, xinh đẹp.

Thương Dã nắm mắt cá chân của Chu Tụng để nó vào dưới chăn, một lúc sau, cậu lại đá tung chăn, lộ chân ra ngoài. Anh cau mày, cầm lấy cây bút trên tủ đầu giường, mở nắp ra, nhẹ nhàng đè đầu gối Chu Tụng viết lên đùi cậu. Chu Tụng không cảm thấy gì cả, có lễ cậu quá mệt mỏi nên ngủ say như chết.

Khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, đầu óc Chu Tụng trong giây lát trống rỗng, các giác quan trên cơ thể cậu trở lại từ trạng thái đờ đẫn, cậu cử động đôi chân của mình. Alpha đang ôm eo cậu phía sau phát hiện cậu tỉnh, vùi mặt vào gáy cậu, siết chặt cánh tay, nhỏ giọng mơ hồ: “Ngủ thêm một lát đi.”

Chu Tụng không nhúc nhích, nhìn thấy điện thoại di động bên giường, cậu cẩn thận đưa tay nhận lấy, tắt tiếng, bấm vào Weibo. Nhập từ "Thành phố C" vào thanh tìm kiếm.

Sau khi đợi vài giây, tin tức Weibo đầu tiên xuất hiện trên màn hình, đó là tin tức vạch trần sự thật của một người nổi tiếng trên Weibo. Tim Chu Tụng thắt lại, cậu do dự một lúc rồi bấm vào.

Bài viết này vạch trần sự thật rằng Chu Kế Viễn không phải là người tốt. Ông ta quanh năm chỉ biết rượu chè, cờ bạc, từng có tiền án trộm cắp từ vài năm trước nhưng do số tiền không lớn nên chỉ vài ngày sau ông ta được thả. Về sau, ông ta càng cờ bạc nhiều hơn, nợ nần chồng chất phải đi ăn trộm đồ, cuối cùng phải vào tù. Kết quả vừa mới ra tù, chuyện đầu tiên Chu Kế Viễn làm là đi tìm con trai để đòi tiền.

Cậu đã mất một lúc lâu để đọc hết bài đăng trên Weibo, ngoài những điều này ra, người đó còn liệt kê rất nhiều tội ác của Chu Kế Viễn, mỗi tội đều có bằng chứng chi tiết. Chỉ là trong cả bài viết chữ "Chu Tụng" xuất hiện một hai lần, tựa hồ cố ý gạt cậu sang một bên.

Rất nhiều người ở phần bình luận bên dưới đã nói rằng họ không nên hấp tấp như vậy như vậy, khi tin tức mới bùng lên họ đã mắng con trai của Chu Kế Viễn là đứa con bất hiếu. Một vài bình luận gay gắt cũng đã bị dập tắt bên dưới. Bên cạnh đó, có rất nhiều bình luận từ fan của Thương Dã, nói rằng họ biết Thương Dã sẽ không mù quáng mà yêu người có tính cách không tốt như vậy.

Đầu ngón tay Chu Tụng khẽ run, đây không giống những gì cậu tưởng tượng. Cậu ấy nghĩ rằng cậu sẽ thấy rất nhiều lời mắng mỏ, tất cả đều quay lưng với cậu ấy, nhưng tình hình lại hoàn toàn ngược lại.

Trong lòng dâng lên một tia ấm áp, Chu Tụng mím môi, cậu biết rằng sau lưng Thương Dã đã giúp cậu . Có vẻ như Thương Dã đã mở ra một thế giới và bảo vệ cậu thật tốt.

Đây là một cảm giác rất kỳ lạ, mà Chu Tụng chưa từng trải qua trước đây. Cậu cô đơn, trong sáng và nhát gan, hoàn toàn không giống với kiểu người có thể được yêu.

Nhưng Thương Dã đã cho cậu cảm giác được một sự thiên vị, ưu tiên trắng trợn.

Chu Tụng vẫn bất động, nằm nghiêng trên giường, trong khi Thương Dã ôm eo cậu rất mạnh. Cậu cảm giác được sương mù mơ hồ, mông lung bị thổi tan, cậu có thể chạm tới Thương Dã.

“... Mấy giờ rồi?” Thương Dã đột nhiên dời đầu vùi vào gáy Chu Tụng, thanh âm uể oải, hỏi.

Chu Tụng liếc nhìn điện thoại rồi trả lời: "Đã gần mười hai giờ."

“Chết tiệt.” Thương Dã vò tóc chửi rủa, sau đó sờ bụng Chu Tụng, “Em đói bụng chưa?”

Cảm nhận được hơi ấm trên bụng truyền đến, Chu Tụng lắc đầu, "Vẫn chưa."

Thương Dã ngồi dậy, trong lúc vô ý nhìn xuống, phát hiện điện thoại di động Chu Tụng đang mở trang Weibo, anh cũng không giấu diếm, hỏi: "Em đã xem được bao nhiêu rồi?"

"Không nhiều."

Chu Tụng chớp mắt, nhìn chằm chằm vào Thương Dã.

Thương Dã ngồi thẳng lên và nói, "Anh nhốt cha em lại rồi."

Nghe vậy, Chu Tụng sửng sốt, "Ông ta bị nhốt ở đâu vậy anh?"

Thương Dã nói vài câu: "Anh quen biết với một người là chủ bệnh viện tâm thần, nên anh ném ông ta vào trong đấy."