Chương 10: Sikeith

Sau đó, mỗi lần Cia đều dựa theo thói quen vốn có đến trường thi trước một tiếng, cậu cố gắng làm lơ sự tồn tại của Sikeith, đến khóe mắt cũng không dám liếc nhìn, cố tình bỏ qua đối phương ở một mức độ nào đó ngược lại trở thành quá mức để ý.

Trong lòng Cia hiểu, nhưng cậu vẫn chưa thể tâm như nước lặng mà nhìn thẳng vào đối phương.

Vào ngày thứ ba, khi thuốc ức chế tin tức tố hoàn hoàn mất hiệu lực, Cia mặc niệm hai lần 88 tinh tệ, lại nhìn ảnh chụp chung với Đoàn Mạo Hiểm Tinh Vực mà Ellen gửi đến, cậu đeo túi rời khỏi ký túc xá.

Cậu biết thuốc ức chế tin tức tố vốn không có tác dụng thực chất đối với người không ngửi được pheromone như mình, dùng nó chỉ để an ủi tâm lý thôi, mình không thể thật sự ỷ lại vào nó. Dư lại ba chai còn phải để lại cho Bailey.

Ra khỏi ký túc xá, Cia có chút khẩn trương nuốt nước miếng, mấy ngày trước cảm giác áp bách choáng váng không còn ập đến, sinh viên xung quanh cũng đều bình thường. Cia thở phào nhẹ nhõm một hơi, túm chặt áo khoác đồng phục, đến nhà ăn ăn cơm trưa giống như hôm qua rồi đến trường thi chờ.

Cia cầm sách, bất kể có vào đầu được chữ nào hay không đều duy trì tầm mắt ở trên trang sách, cậu sợ ngẩng đầu sẽ liếc thấy bóng dáng Sikeith. Nhưng cho dù đã cố gắng thu liễm, Cia vẫn nhìn thấy vạt áo đen sẫm phất ngang qua bàn của mình, hoa văn trên bộ đồ là nét đặc trưng của đồng phục lớp S.

Không còn thuốc ức chế tin tức tố hương kem mật đào, chóp mũi Cia vậy mà lại ngửi được một chút hương lạnh thoang thoảng quen thuộc, không phải mùi tin tức tố, là hơi thở thuộc về Sikeith, cũng là mùi hương không lúc nào không quẩn quanh chóp mũi gợi nhớ về cơn ác mộng đáng sợ, bị bắt môi lưỡi dây dưa, bị ép phải nuốt hương vị đó vào bụng.

Cia cảm thấy da đầu tê dại, bên tai vang lên tiếng “ken két”, bấy giờ cậu mới phát hiện mình đã không kiềm chế được mà phát run, móng tay cào vào mặt bàn bóng loáng, không ngừng phát ra những âm thanh đau tai.

Cậu hối hận, không nên tiếc rẻ 88 tinh tệ kia.

Người bên cạnh dừng bước, đứng ở bên người cậu, ánh mắt như hóa thành thực chất vẫn luôn dừng trên đỉnh đầu cậu.

Vì sao? Gã đang nhìn cậu ư? Nhìn cậu chật vật đáng thương ư? Không có hương kem mật đào xung quanh, Cia giống như là một trang giấy trắng giữa trời mưa, dễ dàng bị thấm ướt sau đó rách nát thành từng mảnh.

Quá mức hoảng sợ cùng chán ghét khiến Cia không nhịn được bịt miệng mũi, nghiêng người sang bên muốn cách xa đối phương, cổ họng truyền đến cảm giác ngứa ngáy. Bởi vì động tác lóng ngóng, ghế dựa mất đi cân bằng, kéo theo Cia cùng ngã xuống đất.

Một bàn tay nắm lấy eo cậu, không để cậu tiếp tục ngã xuống, Cia chỉ cảm thấy thắt lưng bị một nguồn sức mạnh kéo giật lại, chóp mũi kề sát vật liệu may mặc màu đen, mùi hương thanh lạnh càng thêm nồng đậm, gần như ăn mòn cậu.

“Không…… Buông tôi ra!” Đầu óc Cia trống rỗng, theo phản xạ có điều kiện đẩy ngực đối phương, nhưng xúc tua kia trong nháy mắt biến thành gông cùm xiềng xích khiến cậu không thể nhúc nhích. Cảm giác tuyệt vọng khó mà chống cự lại bắt đầu tràn lan, cậu theo bản năng dùng sức giãy giụa.

Giây tiếp theo đối phương liền buông cậu ra, Cia theo quán tính lảo đảo lùi về sau, lưng ghế được một bàn tay ghì lại, bả vai Cia cũng bị đối phương giữ chặt, vững vàng ngồi trở vị trí ban đầu.

Cia ngước mắt đúng lúc đυ.ng vào đôi mắt màu xám bạc của Sikeith, gã đang bình tĩnh nhìn cậu, vẻ mặt lạnh nhạt như đang nhìn người xa lạ không liên quan.

Bọn họ quả thật chỉ là người xa lạ.

Cia chuyển mắt, đôi môi mấp máy, lí nhí nói: “Đừng nhìn tôi……” Câu này nói cực nhỏ, nhưng hình như ánh mắt như sắp biến thành thực chất kia rời đi thật.

Beta lớp D ngồi ở bên cạnh nhiều lần nhìn về phía Cia muốn nói lại thôi, sắc mặt Cia rất kém, tuy đã ngừng run rẩy, nhưng hơi thở vẫn có chút dồn dập. Cia ngẩng đầu phát hiện có không ít ánh mắt nghi hoặc đang lặng lẽ đánh giá mình, cậu vừa mới mất khống chế, không ý thức được mình đã phát ra âm thanh hay có hành động kỳ quặc gì dẫn tới các bạn học trong phòng sinh lòng tò mò.

Sau khi bắt đầu giờ thi, đầu óc Cia dính nhão như hồ, không biết mình đã trả lời những gì. Cậu vẫn luôn có thể mơ hồ ngửi được mùi hương lạnh kia, đến sau cùng chính cậu cũng không phân biệt được mùi hương này thật sự tồn tại hay chỉ là ảo giác khủng bố của cậu.

Tiếng nhạc kết thúc giờ thi vang lên, trên màn hình chậm rãi nhảy ra một hàng chữ chúc mừng. Cia gần như nằm rạp trên bàn, cậu cảm thấy mỏi mệt từ sâu trong cơ thể, khiến cậu không thể nhúc nhích, cố tình cậu lại cảm nhận được rõ ràng người phía sau cũng không rời đi.

Vì sao còn không đi? Chẳng lẽ gã còn muốn nhìn mình sợ hãi, chật vật không chịu nổi rời khỏi phòng thi hay sao? Hôm nay đã đủ mất mặt rồi, cứ để cậu ngồi tại chỗ làm đà điểu trong chốc lát rồi đi đi.