Chương 17

9 giờ tối, Cia bàn giao công việc với nhân viên giao ca xong liền rời khỏi quán cà phê. Bên cạnh quán cà phê là một con phố dài, tới gần cuối năm, đường phố vắng vẻ hơn hẳn, Cia một mình đi trên đường phố, lúc gần đến cuối phố thì bắt gặp một hình bóng quen thuộc dưới đèn đường, đúng là Ca Vi ban ngày cậu gặp được.

Lúc này cô nàng nửa dựa vào cột đèn đường, giữa hai ngón tay kẹp điếu thuốc, sương khói màu xanh lá lượn lờ, khiến gương mặt cô ấy như tranh vẽ, hư ảo diễm lệ.

Lúc Cia đi ngang qua không nhịn được nhìn Ca Vi một cái, lông mi màu xám hồng hơi cong, dưới ánh đèn phủ lên quầng mắt một bóng mờ.

Bởi vì lối đi ở hai bên đường khá hẹp cho nên lúc Cia đi ngang qua, khoảng cách với Ca vi chỉ có nửa cánh tay, đột nhiên mùi hương thuốc lá nồng đậm xộc vào mũi, Ca Vi thản nhiên về phía Cia nhả một vòng khói, vừa lúc phả vào mặt cậu.

Cia lập tức quay mặt, ho khan vài tiếng, hai má ửng hồng, khóe mắt ướŧ áŧ. Cằm không biết bị một ngón tay thon dài trắng nõn nâng lên từ khi nào, Ca Vi rũ mắt, lười biếng đánh giá cậu, giống như đang xem xét món đồ chơi thú vị

Lúc này Cia mới phát hiện Ca Vi hình như còn cao hơn cậu mấy cm, là do cô đi giày cao gót sao?

Cậu có chút mất tự nhiên mà tránh khỏi tay Ca Vi, đối phương cũng không dây dưa, thong dong rít thêm hơi thuốc nữa.

“Cậu……” Cia muốn nói gì đó, lại bởi vì thân phận Omega của đối phương cùng hơi thuốc mà nuốt lại. Hơn nữa nhìn gương mặt diễm lệ chói mắt kia của Ca Vi, Cia thật sự không thốt ra được một câu nặng lời, chỉ đành coi như không có việc gì xảy ra mà rời đi.

Ca Vi nhếch môi cười, đôi mắt nửa híp, nhàm chán ném ra một câu: “100 tệ một lần, bao đêm 500.”

“Cái…… Cái gì?” Cia vẫn chưa phản ứng kịp, có chút khϊếp sợ nhìn về phía thiếu nữ với phong cách Gothic trước mắt.

Chỉ thấy độ cong khóe môi Ca Vi càng thêm lớn, trong đôi mắt màu đỏ sậm thoáng qua một chút hài hước: “Không phải cậu vẫn luôn nhìn lén tôi sao?” Tay cô ấy chạm vào sườn mặt Cia, một đường hướng xuống cổ, “Giống như đang chờ mong điều gì đó.”

Lông tơ trên cổ Cia dựng đứng, cả người nhảy ra sau, chấn động nhìn Ca Vi một hồi cũng không thốt ra được một câu hoàn chỉnh, mà tư thái của Ca Vi vẫn cứ bình thản, thân mình dựa vào cột đèn đường, mi mắt khẽ chớp, vẻ mặt kiêu ngạo khó thuần, trên người tản mát ra khí chất bất lương, cố ý làm bậy.

Cuối cùng Cia vẫn quyết định tránh xa người này, bước nhanh về phía trường học. Sau lưng truyền đến tiếng cười trầm thấp, có vẻ cảm thấy vô cùng thú vị.

Mãi đến khi Cia về đến ký túc xá vẫn chưa dám tin, cũng không biết Ca Vi kia đang nói đùa hay là nói …… Cậu nhớ đến tư thái chiến đấu của cơ giáp số 17 ban ngày, vô cùng đặc sắc, chói mắt, thế thì người điều khiển nó sao có thể…… chìm trong vũng bùn lầy được đây?

Cho dù thái độ buổi tối của Ca Vi đối với cậu không tốt, nhưng bởi vì ấn tượng tốt lúc mới gặp mặt, Cia vẫn có một chút thương tiếc cô nàng, phần thương tiếc này đa số đến từ tiếc nuối cho tài năng cùng lòng nhiệt tình với cơ giáp của cô ấy. Rõ ràng chẳng có gì giống nhau nhưng Cia lại nhớ tới Ellen của nhiều năm trước, lòng mang khát khao tuyên bố muốn trở thành một nhà thám hiểm, cánh chim của thiếu niên còn chưa bay sao có thể nhiễm nước bùn?

Mặc dù rất muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng mấy ngày sau đó, Ca Vi đều không tới quán cà phê.

Buổi chiều nhàn rỗi, Cia ngồi sau quầy bar làm thẻ trò chơi cho một thanh niên beta lần đầu đến cửa hàng, thanh niên này rất hướng ngoại, thỉnh thoảng hỏi Cia một số câu hỏi nhỏ, ví dụ như làm việc mấy ngày trong tuần, học ở trường nào. Cia còn chưa kịp trả lời, thanh niên đã giới thiệu đại khái về tình huống của mình, hai mắt sáng lấp lánh nhìn về phía sườn mặt đang chuyên chú làm việc của Cia, bên trong cất giấu sự kinh diễm và nóng bỏng.

Sau khi giúp đối phương làm thẻ xong, Cia thấy khách thân thiện như vậy bèn đưa cho cậu ta một tấm danh thϊếp của mình, trên danh thϊếp ngoài phương thức liên hệ còn in sản phẩm cậu đang bán: “Nếu cậu cảm thấy hứng thú, bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc với tôi.” Cia nở nụ cười với thanh niên, mặt mày cực kỳ dịu dàng. Thanh niên nọ có hơi ngẩn ra, tay cầm danh thϊếp nửa ngày vẫn chưa hoàn hồn.

Trong tiệm không biết tơi thêm năm sáu người trẻ tuổi vóc người cao gầy từ khi nào, bọn họ đều mặc quần áo rất nổi bật, toàn là hàng hiệu, đứng ở phía sau thanh niên một lát, trong đó có một người trêu đùa nói: “Làm cho tôi một thẻ đi, đêm nay tôi liền có hứng thú.” Lời nói mang theo ý vị sâu xa khôn kể, cùng mấy nam sinh đi theo cậu ta đều bật cười.

Cia có hơi giận, ngước mắt nhìn qua, nam sinh nói lời đùa giỡn kia đã hi hi ha ha thò mặt tới, trực tiếp rút tấm danh thϊếp trên tay thanh niên, còn lớn tiếng đọc: “Thuốc ức chế tin tức tố? Ha ha ha, tôi cũng có thể giúp cậu ức chế tin tức tố nha.” Cậu ta nói lời ám chỉ đầy hạ lưu với Cia.

Cia đang định đáp trả lại có người mở miệng trước: “Câm miệng.” Là một giọng nam trong trẻo không mang theo cảm xúc. Nam sinh kia theo bản năng há miệng thở dốc, cuối cùng chỉ đành sờ mũi nhét danh thϊếp vào trong tay thanh niên. Xem chừng người nói chuyện là kẻ cầm đầu đám người.