Chương 1: Bạn Cùng Phòng Mới

Trong sân chơi của học viện Cơ giáp, khi thời tiết mùa thu vẫn chưa đẩy trôi đi cái nắng gay gắt của ngày hè, đường nhựa dưới chân so với ngày thường đã bị mềm hơn một chút, khi hít thở cũng có thể cảm nhận được hơi nóng như thiêu đốt của mặt trời trong không khí, làm cho các tân sinh viên đang đứng xếp hàng càng cảm thấy lo lắng hơn.

Trong đội ngũ rút thăm thật là huyên náo.

"Nghe nói lần này chúng ta rút thăm, đều là do học thần Alpha đỉnh cấp năm hai nào đó gây ra, cô ấy bắt nạt bạn cùng phòng và làm người ta đến mức suy sụp luôn rồi, nhưng mà năm trước cô ấy lấy được giải thưởng toàn diện tổng hợp của Cơ Giáp đó, quân đội trực tiếp tuyển

và thêm điểm, nhà trường dựa vào cô ấy được quân đội trực tiếp tuyển thẳng mà không nỡ xử lý, cưỡng chế đem sự việc đè xuống."

"Nghe nói pheromone của cô ấy có cảm giác áp bức đặc biệt mạnh, bạn cùng phòng của cô ấy là một Beta, vốn dĩ là năm hai, kết quả lại bị cô ấy ép phải chuyển khóa rồi.

." Thật là may mắn, học viện Cơ Giáp của chúng ta không thu nhận Omega, nếu không đã làm Beta sụp đổ đến như vậy còn mặc kệ, đối với Omega còn không phải xảy ra án mạng sao."

"Cho dù có thu nhận Omega thì cũng sẽ không cùng ký túc xá với Alpha nha, muốn nói đến thảm thì vẫn là Beta chúng ta thảm. Nếu bất kỳ ai trong chúng ta làm bạn cùng phòng với cô ấy, cho dù có bị ép buộc đến chuyển khóa cũng không có ai quản tới."

"Không biết cái đứa xui xẻo nào sẽ bắt trúng thăm làm bạn cùng phòng với cô ấy, nhưng tuyệt đối đừng là tôi nhé ~."

Thời Diệc Vi thò đầu muốn quan sát rõ quá trình rút thăm trước mặt, không quá để ý đến loại tin tức buông dưa này. Nhưng thoáng hoạt động cổ một chút, cảm nhận được cổ áo phía sau ma sát vào cái cổ nhỏ bé, đáy lòng vẫn thầm cầu nguyện tuyệt đối đừng để bản thân cô trở thành cái đứa xui xẻo ấy.

Đội ngũ di chuyển với tốc độ không được nhanh, thật vất vả mới đến được Alpha đang xếp hàng trước mặt cô ấy, Thời Diệc Vi lúc này mới thấy rõ hoàn chỉnh quá trình rút thăm.Alpha từ trong thùng rút thăm được làm từ thùng giấy rút ra một tờ giấy nhỏ, không cẩn thận đã đυ.ng đổ thùng rút thăm , luôn miệng xin lỗi. Tờ giấy giao cho nhân viên công tác, đối phương nhìn vào tờ giấy, lấy ra một tờ giấy thông hành đưa cho cô ấy, Alpha còn chưa nhận lấy chắc chắc nhân viên công tác liền đã buông tay, giấy thông hành lại rơi xuống đất, Alpha lại liên thanh xin lỗi.

Thời Diệc Vi trong lúc hỗn loạn thoáng nhìn thấy thông tin bên trên giấy thông hành, không có viết bạn cùng phòng là ai, chỉ có thông tin tân sinh được phân phối đến ký túc xá nào mà thôi.

Bạn cùng phòng bí mật hẳn là phải chờ tới khi đi đến ký túc xá mới có thể công bố.

"Thời Diệc Vi."Nhân viên công tác nhìn lướt qua thông tin, gọi đến tên của cô, ngẩng đầu lên nhìn thấy cô ấy—— Trong Beta lúc đó thân hình cao đều chỉ có thể xem như là miễn cưỡng vừa đủ chỉ tiêu trung bình, gầy yếu quả thực là giống như vóc dáng của Omega , nhân viên công tác nhịn không được cúi đầu điều ra tin tức cặn kẽ, đối chiếu ảnh chụp cẩn thận kiểm tra một lần nữa, lúc ngẩng đầu lên lần nữa, ngại ngùng cười cười: "Nhập học thành tích đứng nhất chính là cô à, thật đúng là nhìn không ra, đến đây, rút thăm đi."

Thời Diệc Vi đưa bàn tay tiến vào trong thùng rút thăm sờ qua một lượt, rút ra một tờ giấy nhỏ được gấp lại chỉnh tề, giao cho nhân viên công tác.

"Ồ, là cô ấy, hai người làm bạn cùng phòng ngược lại là rất phù hợp."Tờ giấy nhỏ được mở ra, nhân viên công tác dựa theo mã số ở trên đó, tìm ra giấy thông hành tương ứng đưa cho cô, dường như là muốn cứu vãn sự xấu hổ vừa rồi, còn tiết lộ thêm cho cô một chút thông tin "Là môt Alpha, cũng rất tốt, dù sao Beta các cô cũng không cảm giác được pheromone."

Thời Diệc Vi cũng chỉ cười cười theo, lại nổi lên một chút chột dạ.

Lòng bàn tay cầm lấy một góc bên của tờ giấy thông hành được làm từ chất liệu cứng , mang lại cảm giác thực về việc đã nhập học thành công, và cảm xúc bất giác được tăng cao lên, khẽ ngân nga ca hát suốt dọc đường đi, hướng về phía bắc đi đến khu ký túc xá.

Dựa theo thông tin bên trên giấy thông hành, Thời Diệc Vi cuối cùng dừng lại ở trước cửa một tòa ký túc xá nhìn có chút như đã qua nhiều năm tháng.

Vừa vào cửa, đập vào mắt là đại sảnh mới tinh, giống như là gần đây mới vừa được đổi mới . Nhưng mà hệ thống lọc không khí cũ kỹ ở đây rõ ràng là không chịu nổi phụ tải, khiến cho tòa ký túc xá dành cho Alpha và Beta ở chung này lại có thoang thoảng mùi pheromone nhàn nhạt.

Thời Diệc Vi nhịn không được, đưa tay sờ lên gáy sau cổ, may mắn là có dán miếng ngụy trang ức chế phía trên tuyến cơ thể, cô mới có thể giống như một Beta, mới không phải chịu sự quấy nhiễu của những pheromone này.

Kéo lấy hành lý lên lầu, rất nhanh liền đã tìm được ký túc xá của cô ấy, phòng 505. Cô lấy sức hít một hơi thật mạnh, ở trước cửa mùi vị pheromone rất ít, cô ấy phấn chấn trở lại, phía sau cánh cửa nói không chừng thật sự là một học tỷ hòa ái dễ gần.

Thời Diệc Vi đứng ở trước cửa, giơ tay chuẩn bị gõ cửa.

Khi cô vẫn chưa kịp gõ cửa ký túc xá thì cửa đột nhiên mở ra.

Bất ngờ không kịp phòng bị, xuất hiện trước mắt Thời Diệc Vi là một đôi môi tinh xảo, mím thật chặt lại, tựa hồ không mấy vui vẻ. Ánh mắt dõi theo khóe miệng hơi hơi rủ xuống, dưới ánh sáng ngược lại vừa lúc nhìn thấy một chiếc cằm, lộ ra trắng ngần.

Vòng cung của hàm dưới hội tụ mượt mà xuống dưới, thu hút ánh nhìn,khi nhìn vào cứ ngỡ sẽ thấy một chiếc cằm cực kỳ nhọn, nhưng khi quan sát kỹ hơn, toàn bộ độ cong của cằm vừa rõ nét lại vừa mềm mại.

Thời Diệc Vi lùi về sau nửa bước, lúc này mới nhìn rõ người trước mặt.

Đôi đồng tử màu nâu sẫm của cô ấy được ánh sáng chiếu vào nhuộm lên một màu đen mang mấy phần thần bí, kết hợp với mái tóc đen dài buông xõa mềm mại càng làm nổi bật lên làn da trắng như tuyết của cô ấy. Bộ đồng phục màu chàm của trường học khoác trên người cô không một vết nhăn, khuy áo được cài cẩn trọng lên đến cúc áo cao nhất, bên dưới huy hiệu trường học được thêu bằng chỉ vàng, có một huy hiệu vàng đính trên đó, màu sắc trên huy hiệu đã bị mài mòn không còn nhìn rõ nữa, nhưng hoa văn vẫn còn rất rõ ràng, đó là ngọn lửa được bao quanh bởi hai chú chim đang vươn cánh muốn bay, giống như gia huy của một quý tộc cũ.

Đôi lông mày của cô ấy có mấy phần anh khí, kiêu ngạo và mạnh mẽ, nhưng trên người cô ấy vẫn toát lên sự nhẹ nhàng và khí chất của một người tri thức, thể hiện sự tao nhã thanh lịch của một học sinh.

Thời Diệc Vi chớp chớp mắt, vừa định nói gì đó, đôi môi mỏng tinh xảo đang ở trước mặt cô ấy nhẹ nhàng mở ra, ngữ khí khiêm tốn lễ độ: “Xin chào, đây là khu ký túc xá sinh viên, không phải mở ra cho khách du lịch. Từ tòa nhà này đi ra và đi dọc theo con đường ở trước cửa về hướng nam , rất nhanh là có thể quay lại tuyến đường du lịch rồi."

Lời vừa nói dứt, cửa ký túc xá liền bị đóng lại trước mặt Thời Diệc Vi, cũng không để lại cho cô một chút thời gian kịp phản ứng.

Thời Diệc Vi sửng sốt ngây người trong giây lát, và nhanh chóng đưa tay chạm vào miếng dán hạn chế một lần nữa, dưới tác dụng của miếng dán hạn chế, các tuyến vẫn bình yên vô sự, không có tiết ra bất kỳ pheromone nào. Sau khi thở phào nhẹ nhõm, nhìn cánh cửa phòng đóng chặt trước mặt, cô nhăn mũi lại “hừ” nhẹ một tiếng.

Cô đưa tay lên, không chút khách sáo nhanh chóng gõ cửa hai lần.

Cửa ký túc xá lại được mở ra lần nữa, người bên trong phòng nhìn thấy cô vẫn còn ở đó, ngữ khí vẫn khiêm tốn lễ độ như cũ nhưng không biết thế nào có chút không kiềm chế được sự cáu kỉnh: “khu vực ký túc xá sinh viên cấm khách du lịch chụp ảnh, muốn chụp ảnh làm kỷ niệm có thể đến các điểm tham quan trong khuôn viên trường”.

Nói xong, cửa phòng lại bị đóng lại lần nữa.

Thời Diệc Vi vừa gõ cửa tay vẫn chưa kịp buông xuống đã bị đóng sầm cửa lại không tiếp, hít một hơi thật sâu rồi lại dùng lực gõ mạnh vào cửa.

Cửa ký túc xá lại mở ra lần nữa, không đợi người mở cửa kịp nói chuyện, Thời Diệc Vi đã đưa giấy thông hành trước mặt cô, nghiêm túc nói với cô: "Tôi là sinh viên năm nhất tới đây báo danh, không phải là khách du lịch."

“Làm giả chứng nhận báo danh trường học là vi phạm pháp luật.” Tô Hướng Trúc liếc nhìn thẻ thông hành trong khuôn viên, và đưa mắt nhìn thẳng vào mắt “sinh viên năm nhất” trước mặt. Đôi mắt màu nâu nhạt của cô giống như một miếng hổ phách đối diện với ánh sáng, ánh mắt kiên định tuyệt đối, xem dáng vẻ của cô không có lấy nửa phần là đang nói dối. Chỉ là trên người cô đang thoang thoảng như có như không mùi pheromone của Omega, điều này khiến cho Tô Hướng Trúc thật sự khó có thể tin lời cô nói.

Thời Diệc Vi hếch cằm lên, mặc dù do chênh lệch chiều cao, cô phải ngẩng lên nửa đầu mới có thể nhìn rõ khuôn mặt của học tỷ trước mặt, nhưng cô vẫn không muốn mất khí thế như cũ. Nâng cổ tay lên, trong đầu cô nhớ đến thông tin nhập học, cô lấy nó ra phóng to hình lên, đưa đến trước mặt đối phương: "Đây là thông tin nhập học của tôi."

Trên thông tin nhập học có ảnh của cô ấy, còn có thứ hạng nhập học của cô ấy, quan trọng nhất là thông tin nhập học hoàn toàn không có khả năng làm giả.

Ánh mắt Tô Hướng Trúc đảo quanh cổ và sau gáy của cô vài vòng, cuối cùng vẫn né người sang để cô vào và nói: "Vào trong đi."

Thời Diệc Vi trong lòng không được thoải mái lắm, nhưng cuối cùng cũng có thể vào ký túc xá rồi, vì vậy cô cũng không tính toán làm gì.

Sau khi đã vào ký túc xá, cô hoàn thành đăng ký nhận phòng trên hệ thống sinh viên, nhìn vào thông tin ở ký túc xá trên bảng tin tức sinh viên lại rất phong phú, cô nhướn nhướn cặp lông mày, tâm trạng lại trở nên vui vẻ hơn.

Quay đầu cẩn thận nhìn chi tiết hoàn cảnh ký túc xá, cạnh hai bên cửa ra vào là nhà vệ sinh cùng phòng tắm, đối diện thẳng với cửa là một ban công nhỏ, giường và tủ cho hai người bố trí ở hai bên, và một lối đi ở giữa có thể dành cho hai người đi cạnh nhau.

Thời Diệc Vi rất hài lòng với môi trường này, đặc biệt là sau khi cô vào ký túc xá cố gắng ngửi thật mạnh, thực sự không có mùi pheromone gì cả.

Mặc dù cô khá chắc chắn khẳng định rằng học tỷ có tính tình nóng nảy trước mặt mình là một Alpha, nhưng có vẻ như pheromone không mạnh lắm, và dường như cũng không có nguy hiểm gì, cô ấy chắc hẳn không phải là học thần Alpha đỉnh cấp trong truyền thuyết kia.

Thở dài một hơi, Thời Diệc Vi bắt đầu thu dọn hành lý mà cô mang theo. Ga trải giường và chăn bông do trường phân phát có màu sắc đơn điệu và còn rất xấu, cô trực tiếp gấp nó lại và đổi thành bộ mà cô mang đến. Quần áo và vật dụng mang theo được cô treo vào trong tủ, và những vật dụng cần thiết hàng ngày cô đặt nó trên bàn để dễ dàng sử dụng mọi lúc. Sau một hồi vật lộn với những thứ này, chiếc giường trơ trụi ban đầu cuối cùng cũng có một chút sức sống.

Sau khi dán tấm áp phích của Đội cứu hộ Cơ Giáp lên tường, Thời Diệc Vi cuối cùng cũng xem như có cảm giác thực sự chính thức nhập học, và trái tim cô muốn nhảy lên vì sung sướиɠ.

Cô nằm trên chiếc giường, ôm lấy chiếc chăn bông còn vương mùi nắng, càng cảm nhận được chân thực hơn cảm giác nhập học, vì quá vui mừng cô lăn lộn qua lại trên giường, ngay cả những hình ảnh vừa nãy bị cho ăn cửa sấp mặt mấy lần cũng tan biến mất, cô quay đầu qua chào hỏi bạn cùng phòng: "Học tỷ, em tên là Thời Diệc Vi "Tôi biết rồi, trên giấy thông hành của em có viết tên của em." Tô Hướng Trúc luôn đắm chìm trong bận rộn tại bàn làm việc, quay lưng về phía đối diện Thời Diệc Vi, "Tôi tên là Tô Hướng Trúc."

Tuy rằng cô nhận được câu trả lời có phần rất lạnh lùng, nhưng mà Thời Diệc Vi vẫn đang trong lúc hào hứng vì được chính thức nhập học, tiếp tục chủ động bắt chuyện: "Chị đang làm gì vậy?"

"Ký túc xá mỗi ngày 10 giờ 30 sẽ tắt đèn, nhưng mà điện sẽ không bị cắt vào ban đêm và phòng tắm chỉ cung cấp nước nóng vào buổi sáng và buổi tối." Tô Hướng Trúc vừa hay hoàn thành phần quan trọng nhất trên bản thiết kế, có thể chia sẻ một chút sự chú ý đến cô bạn cùng phòng khá là nhiệt tình, cô quay người về phía sau tùy tiện liếc mắt nhìn một cái , dừng lại một chút: "Tân sinh vừa nhập học sẽ có thời gian một tháng để huấn luyện, trong thời gian huấn luyện mỗi ngày đều sẽ có người tới kiểm tra ký túc xá, theo tiêu chuẩn là trên bàn học không được để đồ vật, trên giường không được có người,trong thùng rác không được có rác, vật dụng dùng hàng ngày đồng loạt là phải sử dụng của nhà trường cấp phát.

"A..." Thời Diệc Vi có chút ủ rủ quay đầu lại nhìn sơ lược về chiếc giường mà cô đã mất một hai giờ đồng hồ để bố trí, "Còn nữa không?"

Tô Hướng Trúc quay đầu nhìn về hướng Thời Diệc Vi, đây là lần thứ hai cô nghiêm túc nhìn cô sinh viên năm nhất này, thấy cô nhanh chóng thu lại biểu cảm ủ rủ trên mặt, cô dứt khoát lấy điện thoại ra và mở ứng dụng Ghi chú, và ghi lại tất cả những lời vừa nói của học tỷ, viết ra hết những gì mình nói xong, anh lại ngẩng đầu lên, ánh mắt cô ấy sáng ngời ngời, chờ đợi lời dặn dò tiếp theo giành cho tân sinh viên.

Cô thu hồi ánh mắt, đưa ra lời dặn dò cuối cùng: “Không được dán áp phích lên tường, kiểm tra ký túc xá sẽ bị trừ điểm.”

Ba góc của áp phích đội cứu hộ cơ giáp đã bị rơi ra, chỉ còn góc trên bên trái là miễn cưỡng chống đỡ, trông giống như sống dở chết dở.

Nhưng chủ nhân của tấm áp phích không cảm thấy khó chịu chút nào, sau khi cảm ơn, cô khẽ ngâm nga một giai điệu không rõ rồi cất tấm áp phích đi.

Tô Hướng Trúc nghe thấy từ phía sau truyền đến một giai điệu ngân nga nhẹ nhàng, không kìm lòng được quay đầu nhìn lại, thoáng nhìn thấy Thời Diệc Vi giống như một chú chim sơn ca lại đang bận rộn thu dọn lại chiếc tổ của mình. Thu hồi ánh mắt, cô hướng nhìn về phía chiếc cup hạng nhất cuộc thi tổng hợp Cơ Giáp nằm trên góc bàn, do dự một chút, nhưng sau đó nhanh chóng thu dọn đồ đạc, quay người chuẩn bị rời đi