Chương 20

Nghĩ lại thì, thần xuyên không không đối xử quá tệ với cậu. Ở thế giới này, cậu là một Beta, không phải chịu đựng kỳ phát nhiệt, nên không cần dựa vào Alpha để sống yên bình. Cũng không có kỳ dịch cảm, không phải lo lắng về việc mất lý trí và làm điều gì đó không thể cứu vãn.

Ngoài việc không biết có thể về nhà hay không, ở đây không phải mọi thứ đều tồi tệ.

Vì nếu cậu xuyên thành một Omega, là đàn ông mà có thể mang thai, và thường xuyên phát nhiệt, cậu thực sự không biết phải làm sao.

Cậu suy nghĩ, lật đến những trang cuối của cuốn hướng dẫn, nhìn thấy phần nói về Beta. Những người này chiếm tỷ lệ nhiều nhất trong xã hội này, và mô tả không khác mấy so với người bình thường làm cậu yên tâm hơn. Cậu lật đến cuối cùng, và nhìn thấy một dòng chữ nhỏ.

Nam Beta kết hợp với Alpha cũng có thể sinh con, chỉ là tỷ lệ rất thấp.

...Cái gì?

Nam Beta cũng có thể mang thai hả?!

Bùi Dữ Nhạc mở to mắt, cúi xuống, nhìn vào vùng bụng phẳng lì của mình, đầu óc đầy dấu chấm hỏi.

Nam Beta sao có thể mang thai, chẳng phải giống như đàn ông bình thường sao?

Bùi Dữ Nhạc đã tắm rửa trong hai ngày qua, không cảm thấy cơ thể mình có gì khác lạ. Phải nói rằng cơ thể này không chỉ có ngoại hình giống cậu, mà cả cơ thể cũng giống y hệt. Vì cậu phát hiện ra chân của cơ thể này cũng có một nốt ruồi, cậu cảm thấy cơ thể này không hề lạ lẫm, như thể nó vốn thuộc về mình.

Không phải đối mặt với một cơ thể xa lạ hàng ngày, thực sự làm cậu thở phào nhẹ nhõm. Nhưng cơ thể này lại có khả năng mang thai, cậu thực sự không thể chấp nhận, khó tưởng tượng bản thân là một người đàn ông mang thai.

Đây chẳng phải là một câu chuyện kinh dị sao?

Bùi Dữ Nhạc biết rằng nam Omega trong kỳ phát tình sẽ hình thành một bộ phận đặc biệt bên trong có thể làm họ mang thai, nam Beta cũng thế sao?

Nhưng nam Beta không có kỳ phát tình, sao có thể mang thai được?

Bùi Dữ Nhạc với hàng loạt câu hỏi trong đầu, đã đến ngày thứ Hai.

Đã đến lúc phải đi học rồi.

Bùi Dữ Nhạc thu dọn đồ đạc, ra ngoài đi học. Mặc dù trong lòng cậu vẫn còn phản cảm với việc đi học, nhưng đã quyết định sống tốt thì việc bỏ học sẽ không xảy ra với cậu.

Bùi Dữ Nhạc đã nghiên cứu rằng Beta chiếm 90% dân số ở thế giới này, là trụ cột của xã hội. Gia cảnh của cậu ở đây cũng khá giả, nhưng cậu đã là học sinh lớp 12 rồi, không thể cứ mặt dày để gia đình này nuôi cậu. Nên cậu chỉ có thể học hành chăm chỉ, nỗ lực hấp thụ mọi thứ, để có thể làm chủ cuộc sống của mình, sống tốt hơn trong thế giới này.

Tri thức thay đổi số phận, hãy nỗ lực học tập đi, chàng trai!

Quyết tâm của Bùi Dữ Nhạc rất vững chắc, cho đến khi cậu bước vào cửa lớp, nhìn thấy bóng dáng cao lớn ngồi ở hàng thứ tư, quyết tâm ấy bỗng dưng như bị thứ vô hình nào đó xuyên thủng, xì hơi. Cậu ngay lập tức rụt lại chân vừa bước vào, muốn quay đầu chạy đi.

Chưa gặp Hoắc Quyện thì còn đỡ, vừa nhìn thấy Hoắc Quyện cậu lập tức nhớ lại cảnh tượng bị đè dưới thân, tứ chi vô lực, giống như bị phó mặc cho người ta làm gì thì làm. Khi hắn cắn vào lòng bàn tay mình, khoảng cách giữa hai người rất gần, lúc đó vì hoảng sợ nên không chú ý, sau này hồi tưởng lại mới nhận ra cơ thể hai người gần như hoàn toàn gắn chặt. Chiều cao 1m82 của cậu dưới bóng dáng của Hoắc Quyện lại trở nên nhỏ bé.

Sự chênh lệch về thể hình này, cùng với nỗi sợ còn lại trong lòng khiến cậu vừa nhìn thấy Hoắc Quyện liền cảm thấy da đầu tê dại.

Trực giác mách bảo cậu, không thể tiếp tục dính líu đến người này nữa.

Cậu nên tránh xa hắn ra.

Tuy nhiên nghĩ là một chuyện, thực tế lại không như ý. Bóng dáng ở hàng thứ tư bỗng khẽ cử động, đôi mắt đen nguyên bản hạ xuống nhìn qua đây, ánh mắt chuẩn xác nhìn chằm chằm Bùi Dữ Nhạc.