Chương 23

"Chuyện gì thế này, tôi nhìn nhầm rồi sao? Hoắc Quyện thực sự nắm tay Beta đó kìa!"

"Cậu không nhìn nhầm đâu, tôi cũng thấy đây, đúng rồi còn gì nữa."

"Sao lại thế này? Beta đó tên là Bùi Dữ Nhạc đúng không, từ khi nào mà cậu ta thân với Hoắc Quyện thế? Hôm nay Hoắc Quyện còn cho cậu ta ngồi cạnh mình nữa!"

"Thực ra tôi biết..."

Có người do dự mở miệng.

Người tò mò lập tức hỏi: "Biết gì?"

Người đó trả lời: "Chỉ mấy ngày trước, Beta đó tỏ tình với Hoắc Quyện, cầm một bó hoa hồng rất lớn, khi Hoắc Quyện và Từ Yến Tây trở về, tôi thấy họ cầm bó hoa hồng đó đi."

"Gì cơ, chẳng lẽ Hoắc Quyện đã đồng ý rồi sao?!"

Lại có người biết chuyện nói: "Hôm thứ sáu, Hoắc Quyện đã gọi Beta đó đi cùng, thực ra họ đã đi đến phòng vật lý tầng ba."

Phòng vật lý tầng ba chính là địa bàn riêng của Hoắc Quyện, đó là phòng học trống mà không ai được phép bước vào nếu không có sự cho phép của hắn.

Toàn bộ nhất trung thì có lẽ chỉ có Từ Yến Tây là người bạn thân từ nhỏ của Hoắc Quyện mới từng bước chân vào đó.

"…" Những người có chút suy nghĩ về Hoắc Quyện đồng loạt im lặng.

"Vì vậy mà cậu ta mới chuyển chỗ ngồi của Beta đó đến bên cạnh mình à?" Ba năm cấp ba, ngay cả Từ Yến Tây cũng chưa từng ngồi cùng Hoắc Quyện, sáng nay đã để Beta đó ngồi bên cạnh hắn, lúc đó họ đã rất ngạc nhiên!

Chỉ là vì ở trước mặt Hoắc Quyện, dù ngạc nhiên cũng không dám hỏi gì, bốn tiết học không thấy hai người có tương tác gì, còn nghĩ liệu có phải chỉ là họ suy nghĩ nhiều, có khi nào đại ca muốn ngồi cùng với ai thôi không? Không ngờ tan học, người chủ động nắm tay Beta đó lại chính là Hoắc Quyện…

Sau một khoảnh khắc im lặng, có người thì thầm, giọng đầy ghen tị: "Tại sao, chẳng qua chỉ là một Beta thôi…"

Người đó là một Omega, tên là Kiều Thịnh Mạt, không chỉ có Pheromone ưu việt, vẻ ngoài tinh tế đẹp đẽ, trong số các Omega cũng thuộc hàng đỉnh, rất nổi tiếng ở Nhất Trung, thậm chí còn có hội người hâm mộ.

Tình cảm của cậu ta với Hoắc Quyện thì ai ai cũng biết, bởi vì trong lòng mọi người ở Nhất Trung, Hoắc Quyện là tồn tại không thể chạm tới, nên cậu ta luôn kiên nhẫn, không muốn gây rắc rối cho hắn.

Thực ra cậu ta đã từng nghĩ…

Hoắc Quyện đối xử với mọi Omega như nhau, chỉ có cậu ta là được đối xử lễ độ, nên nếu Hoắc Quyện chọn ai, người đó cũng là cậu ta, chứ không phải Omega khác.

Nhưng bây giờ, hắn lại tự tay nắm lấy tay của một Beta.

…Điều này khiến Kiều Thịnh Mạt ghen tị đến phát cuồng.

Bùi Dữ Nhạc hoàn toàn không biết mình đã vô tình tạo ra một kẻ thù, cậu lại bị Hoắc Quyện dẫn đến địa bàn riêng của hắn lần nữa.

Cậu không có chút thiện cảm nào với phòng học trống này, nhưng không thể tránh khỏi nơi này được.

Ở đây, lần đầu tiên cậu chứng kiến một Alpha rơi vào kỳ dịch cảm là như thế nào, cũng là lần đầu tiên bị một người đàn ông ôm chặt, cũng là lần đầu tiên…

Đợi đã.

Xong rồi, Bùi Dữ Nhạc nhớ ra, cậu đã hoàn toàn quên mất một chuyện.

Trước kỳ dịch cảm của Hoắc Quyện, người này đã nói hắn đã đồng ý hẹn hò với cậu mà!

Bởi vì sau đó xảy ra nhiều chuyện, caaju hoàn toàn quên mất mình chưa giải quyết hiểu lầm này.

Chẳng lẽ đây là lý do Hoắc Quyện chuyển chỗ ngồi của hắn đến bên cạnh mình, trong giờ học nắm tay mình, sau giờ học còn dẫn mình đến đây, trong suy nghĩ của Hoắc Quyện, quan hệ của họ bây giờ là quan hệ người yêu sao?

Sự nghi ngờ này của Bùi Dữ Nhạc được xác nhận khi Hoắc Quyện ngồi xuống, kéo cậu ngồi trên đùi mình, rồi vòng tay ôm chặt cậu từ phía sau.

Không sai vào đâu được.

Người này thực sự nghĩ như vậy rồi!

Bùi Dữ Nhạc cuối cùng đã tìm ra lý do tại sao suy nghĩ của hai người không khớp nhau.

Có lẽ tất cả sự vùng vẫy của mình trên đường đi đều bị Hoắc Quyện coi là ngượng ngùng.

Chính vì thông tin tiếp nhận không khớp nhau, người này mới dẫn mình đến đây và không chút kiêng kỵ chạm vào mình. Bùi Dữ Nhạc cúi đầu nhìn đôi tay đang vắt ngang ngực mình, cậu hít sâu một hơi, cảm thấy không thể tiếp tục như vậy nữa, nhất định phải nói rõ ràng với Hoắc Quyện rằng những chuyện trước đây là hắn đã hiểu lầm rồi.