Chương 6

Bùi Dữ Nhạc bị ánh mắt cậu ta quét qua, tim lập tức căng thẳng, không còn tâm trí suy nghĩ về phản ứng kỳ lạ của Hoắc Quyện, mà kéo giãn khoảng cách với Phí Dĩ Táp như đang tránh dịch ấy.

Chưa bàn tới phản ứng kỳ lạ của Hoắc Quyện, trước mắt mới là vấn đề lớn.

Hoắc Quyện có thể không làm gì cậu, nhưng cái tên này thì không chắc!

Không ngờ cậu vừa lùi vài bước, lại bị Phí Dĩ Táp kéo lại, vỗ mạnh lên vai cậu.

"Ngưỡng mộ cậu quá, đúng là một hảo hán, cậu là bạn của tôi rồi, đã là bạn thì chúng tôi sẽ giúp cậu chinh phục Hoắc Quyện!" Cậu áy lớn tiếng cam đoan, lại nhíu mày hỏi: "Nhưng cậu là Beta, yêu AB khó lắm đó, cậu có tự tin không?"

Thì ra thân thể này là Beta sao?

Bùi Dữ Nhạc thở phào nhẹ nhõm vì mình là người thường, theo phản xạ đáp: "Không, tôi..."

Phí Dĩ Táp tưởng cậu chùn bước, không đợi cậu nói xong lời chán nản, lại hào hùng vỗ mấy cái: “Đừng lo, dù gì vừa rồi cậu ta đối xử khá lịch sự với cậu, biết đâu có cơ hội thì sao! Đúng không, Thẩm Sính?"

Cậu ấy tìm kiếm sự đồng tình.

"Ừ." Thẩm Sính gật đầu, mỉm cười: "Chúng tôi sẽ giúp cậu."

“…”

Nói thật hay nói đùa đấy?

Bùi Dữ Nhạc nhìn nụ cười thoáng qua trên mặt Thẩm Sính, hoàn toàn không hiểu gì.

Dù sao đó là bạch nguyệt quang của cậu ta mà!

Chẳng lẽ vì có Phí Dĩ Táp ở đây, nên cậu ta đành phải hùa theo hả? Rồi sau đó sẽ tính sổ với cậu đến chết?

Nhưng Thẩm Sính không phải người như vậy, cậu ta không vui là làm tới luôn chứ chẳng phải kiểu người thích chơi trò vòng vo.

Nói đến, ngay cả nhân vật của Phí Dĩ Táp cũng không đúng.

Dù gì, sách miêu tả là—

Phí Dĩ Táp sở hữu làn da trắng như tuyết đỏ bừng, khóe mắt đầy nước mắt bị bắt nạt, đôi mắt đẫm lệ nhìn Thẩm Sính nức nở: "Không muốn nữa..."

Còn hiện thực là:

"Sao cậu cứ đờ người ra vậy?" Thanh niên da ngăm vẫy tay trước mặt cậu, nhe răng cười rạng rỡ: “Đúng rồi, tôi vẫn chưa biết tên cậu, là gì nhỉ?"

“…”

Bùi Dữ Nhạc nhìn hai hàm răng trắng sáng, cảm thấy mọi thứ trước mắt hoàn toàn không hiểu nổi, lẩm bẩm trả lời: "Tôi tên... Bùi Dữ Nhạc."

……

"A Quyện, cậu có hứng thú với cậu bạn cùng lớp với chúng ta không?"

Không chỉ Phí Dĩ Táp mở rộng tầm mắt, mà ngay cả Từ Yến Tây cũng rất ngạc nhiên. Dù tin đồn không đáng tin, không đến mức đánh người vào bệnh viện, nhưng Hoắc Quyện rất ghét tiếp xúc với người khác, luôn lạnh lùng với mọi người. Cậu ấy lớn lên cùng Hoắc Quyện, rất hiểu tính cách của hắn, bình thường cũng không tùy tiện chạm vào hắn, tránh làm hắn tức giận.

Không phải là ai cũng chịu được cơn giận của Hoắc Quyện.

Nhưng vừa rồi cậu ấy nhận hoa hồng, khá hứng thú muốn xem Hoắc Quyện tức giận, dù sao đối tượng không phải cậu ấy, cậu ấy thấy ai làm Hoắc Quyện tức giận đều thấy vui. Không ngờ hắn không giận, còn lịch sự từ chối là sao?

Từ Yến Tây thấy rất thú vị, nhận ra điều gì đó, cậu ấy đẩy bó hoa hồng về phía trước, trêu chọc: "Hay trả lại cho cậu nha?"

Hoắc Quyện liếc Từ Yến Tây một cái, không nói gì.

Hàng mi dài của hắn cụp xuống, ánh mắt nhìn vào cánh tay vừa bị Bùi Dữ Nhạc ôm.

Nỗi đau và kích động kéo dài hơn mười năm vẫn đang cồn cào, khó chịu đựng nổi, nhưng khoảnh khắc bị Bùi Dữ Nhạc chạm vào, cơn đau và kích động hoàn toàn lặng yên.

Hiệu quả hơn bất kỳ loại thuốc nào.

Đó là lần đầu tiên Hoắc Quyện cảm thấy bình yên.

Hắn mấp máy môi: "Trên người cậu ấy, không có pheromone."

"Tất nhiên rồi, cậu ấy là Beta mà," Từ Yến Tây cười mỉm, nốt ruồi dưới khóe mắt làm cậu ấy trông có chút tà khí: “Nên chắc chắn không có pheromone rồi."

Hoắc Quyện không nói nữa.

Người đó không phải Beta đầu tiên hắn tiếp xúc, nhưng chỉ có hắn có hiệu quả đó.

Có lẽ không liên quan đến hắn, chỉ là có yếu tố nào đó dẫn đến hiệu quả ấy.

"Không đúng..." Từ Yến Tây đáp xong, đột nhiên cảm thấy không đúng. Cậu ấy nhìn Hoắc Quyện: "Hoắc Quyện, cậu chú ý đến việc người ta có pheromone hay không... cậu thật sự hứng thú với cậu ấy à?"