Chương 14: Có người bỏ cuộc rồi sao?

“Mười hai, mười ba vòng……”

Mỗi lớp chạy số vòng khác nhau cho, nhưng ngay cả lớp đầu tiên có đầy đủ thành viên cả lớp cũng phải chạy ít nhất hai mươi vòng. Thậm chí có lớp lên tới bốn mươi, năm mươi vòng. Những sinh viên được vào Đại học Liên bang đều phải trải qua các bài kiểm tra thể chất nghiêm ngặt nên không có ai yếu đến mức ngã trước gió. Tuy nhiên, sân thể dục của trường là đường đua tiêu chuẩn 800 mét. Vài vòng lúc đầu còn tốt nhưng những sinh viên mới phía sau lần lượt chậm lại. Càng lao nhanh về phía trước, sực lực càng yếu.

Cho dù là Alpha, việc chạy trong thời gian dài như vậy nếu chưa trải đào tạo có hệ thống cũng rất khó khăn.

“Tôi chạy không nổi, sắp chết rồi” Đến vòng thứ 14 có tân sinh hai chân mềm nhũn, trực tiếp té xỉu ở trên đường băng, trên tay đồng hồ hắn phát ra âm thanh tích tích.

Huấn luyện viên liếc nhìn, lập tức có sinh viên năm 2 đỡ người dậy “Đưa đến phòng y tế, để cậu ta nghỉ ngơi thật tốt."

“Aizz, tôi cũng không nỗi.” Có người tiên phong ngã xuống, đám đông cũng theo sau ngã.

Các huấn luyện viên đi qua xem xét tình hình. Những người có đồng hồ báo động đưa đi nghỉ ngơi, huấn luyện viên dùng ủng đá nhẹ và nói: “Cậu chạy thêm năm vòng nữa”.

Người ngã xuống sống lại như cương thi. Họ cố gắng duỗi móng vuốt về phía huấn luyện viên, vẻ mặt đặc biệt cường điệu và dữ tợn: "Tôi... tôi vừa vô tình bị ngã. Huấn luyện viên, xin hãy giúp...giúp, kéo tôi lên! Tôi vẫn có thể chạy!"

"Được rồi, nếu thật sự không làm được thì có thể báo nghỉ. Đừng ép buộc bản thân, bây giờ hãy về nghỉ ngơi đi. Sau này huấn luyện thì phải bù đắp gấp đôi."

Có người tự nhận thức được chờ rèn luyện thể chất tốt sau này sẽ dễ dàng tăng gấp đôi so với hiện tại. Sau khi cân nhắc năng lực của bản thân, liền giơ tay báo cáo: “Báo cáo huấn luyện viên, tôi xin phép nghỉ” Lần lượt có không ít người bỏ cuộc. Những tân sinh đứng đầu lớp 1 và lớp 2 đang cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, vẫn tiếp tục kiên trì.

Tuy nhiên, đến vòng thứ mười bảy, thậm chí một số người ở lớp 2 đã không thể trụ được nữa. Trên sân chỉ còn lại thưa thớt một số người.

Chiếc vòng tay phát ra âm thanh cảnh báo “Tích tích tích”

Thiếu niên tóc vàng liều mạng chạy theo Halson, bởi vì 17 vòng vượt quá sức lực của Aur, hiển nhiên là làm Alpha song cấp A đến cực hạn. Hắn chỉ cảm thấy chân nặng như chì, trong miệng đều là mùi máu rỉ sắt, căn bản không dịch được nửa bước: “Không được, ta chịu đựng không nổi. Điện hạ, ngài quá lợi hại. Chung quanh không có người, ngài nhất định là đệ nhất! ”

Aur thở hổn hển, mái tóc được thiết kế đặc biệt ướt đẫm những sợi mồ hôi. Thoạt nhìn phi thường chật vật. điều này không ngăn cản hắn trừng mắt nhìn đám tiểu đệ đang đứng ở phía xa: "Các ngươi đứng đó làm gì? Mau tới giúp ta." Nếu không có huấn luyện viên ở đó, hắn sẽ không nhịn được mắng đám ngu xuẩn này thêm vài câu.

“Ồ.” Vài người trước sau đỡ lấy hắn, chạy nhanh đem Aur từ giữa đường đi qua “Aur ca, chúng tôi liền mang cậu tới phòng y tế.”

“Mang cái gì mà mang, ta lại không phải Omega, tại chỗ nghỉ ngơi một chút là được, vừa lúc lưu lại xem biểu ca ta.” Không có Halson bên cạnh, Aur liền sẽ trước mặt người ngoài cường điệu hắn cùng Halson là anh em họ. Hắn muốn chiêm ngưỡng tư thế oai hùng của Hoàng Thái Tử đế quốc.

Bởi vì trong mắt vẫn luôn chỉ có bóng dáng Hoàng Thái Tử, Aur không có thời gian chú ý những người khác. Hắn nhớ rõ lúc này đã không có người đuổi kịp, phỏng chừng hôm nay đệ nhất chính là Hoàng Thái Tử, mà hắn Aur- lam huyết quý tộc tôn quý chính là đệ nhị.

Aur đắc ý dào dạt nhìn quanh tứ phía, phát hiện chung quanh còn có rất nhiều quần chúng. Bọn họ đang dùng ánh mắt khâm phục, khϊếp sợ ngắm nhìn sân thể dục?

Chờ đã, những người này tựa hồ không phải đang nhìn biểu ca cực kỳ cao quý của hắn đi. Biểu ca hắn ở phía trước, mà những người này lại đang nhìn về phía sau hắn.

Theo ánh mắt của hầu hết mọi người, Aur phát hiện ra hai chấm nhỏ đang chuyển động. Thì ra sân thể dục ngoại trừ 2 bọn họ còn có hai người khác đang chạy trên sân.

Giọng điệu của Aur trở nên nguy hiểm: “Hai người đằng sau đó là ai?”

“Là A sinh ra từ khu ổ chuột, và đứng đầu bảng Thành Lễ.” Người trả lời hắn có giọng điệu rất phức tạp, còn nhấn mạnh "đứng đầu bảng"

"Bọn họ đã chạy bao nhiêu vòng."

Mọi người đã theo dõi lâu như vậy sớm đã biết rõ: "Silaire mười sáu vòng rưỡi, ít hơn Hoàng tử nữa vòng, Thành Lễ mười lăm vòng rưỡi."

"Biểu ca ta gần mười bảy vòng!”

Không xem vị trí đầu tiên, lại xem người phía sau. Những người đứng xem này chắc chắn có bệnh! Hắn muốn nhìn xem hai người kia có cái gì tốt!

Aur khó khăn nâng cánh tay nặng nề của mình lên, dụi mắt, lau lau cái trán đẫm mồ hôi. Cuối cùng cũng nhìn rõ hai chấm nhỏ ngày càng lớn.

Silaire tuy rằng thực nỗ lực, nhưng cậu đã bị thương nặng do bị giẫm đạp và va chạm ác ý. Dường như ở mắt cá chân cậu có vết đỏ và sưng tấy đặc biệt rõ ràng. Dù rất nghiêm trọng nhưng vẫn kiên trì cố gắng.