Chương 37: Cả đời

Hắn bắn vào trong một lần nữa, Kha Uyển xương cốt như rã rời, nàng nằm ở trên giường thở dốc.

Lưu Sùng Sơn rút ra, thao môi âʍ ɦộ nhất thời không thể khép lại được, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt chảy ra, hắn nhìn chằm chằm thịt hồng mềm mại đó, nói:

"Lão tử cũng có thể bắn vào trong ngay lúc này."

Kha Uyển chưa khôi phục được tinh thần, hắn nói cái gì nàng căn bản chưa nghe được nữa.

Lưu Sùng Sơn nhìn Kha Uyển nằm ở bên người, vuốt ve nàng, Kha Uyển vẫn không có phản ứng gì.

Kha Uyển bị bắn đến phát ngốc, hắn nói chuyện quả thực không biết xấu hổ, nàng không thể đở nỗi. Đọc chính chủ tại wtpadBoilac87

Lưu Sùng Sơn yên lặng ôm lấy Kha Uyển, hắn yên tĩnh, nhìn chằm chằm Kha Uyển đang dần dần ngủ.

Qua tám tháng, bụng Kha Uyển lớn lên không ngừng, nàng phải đở eo mới có thể đi được, nàng cảm giác trong bụng mình không chỉ có 1 hài tử, nên liền hỏi đại phu, đại phu nói :""Xem mạch tượng xác thật là chỉ có 1 hài tử thôi."

Kha Uyển vẫn cố chấp cho rằng bụng nàng có 2 đứa nhỏ, nàng nói với Lưu Sùng Sơn, hắn tỏ vẻ tin tưởng nàng, còn đặc biệt nói:" Mỗi ngày ta đều bắn vào, hai đứa lão tử còn thấy ít."

Nàng biết hắn nói chuyện không biết xấu hổ, tức giận đến trừng mắt hắn.

Đầu mùa thu, thời tiết không nóng không lạnh, Kha Uyển rốt cuộc cũng sinh, hắn gọi tới bốn bà mụ đở đẻ, tất cả đều là người có đầy kinh nghiệm, cho nên sinh rất thuận lợi, không ngoài dự liệu, nàng sinh ra chính là thai long phượng, một nam một nữ.

Lưu Sùng Sơn nghe được tiếng hài tử khóc, hắn lập tức đá văng cửa ra xông vào phòng sinh, trên giường Kha Uyển yếu ớt, hắn bước nhanh đi qua ngồi xổm trên giường, bắt lấy đôi tay Kha Uyển, sốt ruột mà nói:" Nàng không sao chứ?"

"Không có gì, ta chỉ buồn ngủ." Kha Uyển cố gắng không ngủ, chỉ chờ hắn đi vào, hắn ở bên người, nàng liền an tâm.

"Nàng ngủ đi, ta giữ nàng." Lưu Sùng Sơn nhẹ dỗ dành Kha Uyển.

"Đại soái, người nhìn hài tử đi." Bà mụ đem hài tử đưa đến trước mặt Lưu Sùng Sơn.

"Ôm đi ra chỗ khác trước đi, lát nữa ta xem." Lưu Sùng Sơn đem tất cả lực chú ý của mình đều đặt trên người Kha Uyển nên nào có tâm tư mà nhìn đến hài tử chứ.

Các bà mụ ôm hai đứa nhỏ ngoan ngoãn lui ra ngoài.

Gương mặt Kha Uyển dính đầy mồ hôi, Lưu Sùng Sơn nhẹ nhàng dùng khăn lông lau đi.

Kha Uyển vất vả, hắn đều ghi tạc trong lòng, tương lai hắn sẽ yêu thương, quý trọng nàng gấp bội.

Kha Uyển ngủ lần này gần 5 canh giờ, đợi đến lúc nàng tỉnh lại, hắn vẫn ở đây xem nàng ngủ.Kha Uyển động đậy vài cái, hắn lập tức ngồi dậy.

"Nàng dậy rồi hả?" Lưu Sùng Sơn ngồi vào đầu giường.

"Ta khát." Kha Uyển nói.

Lưu Sùng Sơn chạy nhanh rót một chén nước, đem Kha Uyển dựa vào gối ở sau, để cho nàng ngồi dậy, hắn cầm cái ly đưa đến bên miệng Kha Uyển:"Nàng uống đi."

Kha Uyển "Ùng ục ùng ục" một hơi uống xong rồi, hắn lại rót thêm mấy chén nữa nàng mới hết khát.

Từ hôm qua nàng bắt đầu sinh con, Lưu Sùng Sơn tinh thần không yên, hắn không sinh con, tự nhiên không hiểu được những thống khổ khi đẻ, đã trải qua ngày hôm qua, hắn quyết định dùng cả đời mình yêu Kha Uyển.

Kha Uyển thân thể vẫn còn rất yếu, nàng nằm trên giường, hắn lúc này cũng bò đến trên giường ngồi kế bên nàng.

"Ngươi làm sao vậy?" Kha Uyển cảm thấy mình không hiểu được Lưu Sùng Sơn.

"Ta cảm giác rằng ta yêu nàng muốn chết đi được." Lưu Sùng Sơn nói ra cảm giác chân thật nhất trong lòng mình.

Nhưng lời này tới tai Kha Uyển, nàng liền cảm giác hắn bị bệnh rồi.

"Ngươi phát sốt hay sao?" Kha Uyển cười cười nói.

"Không có, ta rất nghiêm túc, ta thật sự muốn cùng nàng ở bên nhau." Lưu Sùng Sơn nghiêm túc nói.

"Hiện tại cũng ở bên nhau mà?" Lưu Sùng Sơn như vậy, Kha Uyển không khỏi cảm thấy cảm động.

"Ta nói là cả đời." Lưu Sùng Sơn ôm chặt lấy Kha Uyển.

"Cả đời ư?Như vậy lâu lắm." Nghe hắn nói, Kha Uyển cũng bắt đầu ấp ủ tình cảm.

"Nàng ngại lâu hả?Không được!Nàng không thể ngại lâu, kiếp sau nàng cũng phải ở bên ta." Lưu Sùng Sơn lời thề sắt son.

"Được.Ta không chê lâu." Kha Uyển nằm trong lòng ngực Lưu Sùng Sơn, tay không cẩn thận đυ.ng phải phần hông của hắn.

Thế nhưng hắn cương cứng, vừa rồi gương mặt còn có tình cảm hiện tại liền biến mất, nàng trợn mắt nói :"Ngươi lúc này còn có thể cương ư?"

"Không phải là do nàng ở bên cạnh ta hay sao?" Lưu Sùng Sơn cười xấu hổ, nói.

"Ngươi thật là!" Kha Uyển bất lực.

Lưu Sùng Sơn đành phải dỗ dành Kha Uyển không nên giận dỗi, trách móc hắn, phía dưới chỉ cần có Kha Uyển hắn lúc nào cũng cương cứng.

Kha Uyển gối lên l*иg ngực Lưu Sùng Sơn, tim đập nhanh, nàng không biết tương lai sẽ ra sao nhưng trước mắt nàng biết hắn yêu nàng, như vậy đủ rồi.

P/s: Đây là chương cuối cùng rồi nhé mọi người!Sau bao nhiêu tháng cuối cùng cũng hoàn được 1 bộ đầu tay, mọi người cho tui xin ít cảm nhận bộ này và cách edit của tui, có cần thay đổi hoặc thêm gì không để bộ sau thêm hoàn thiện hơn nhé!!

Tui xin nghỉ ngơi 1 tuần để có hố mới, hoặc vài ngày thôi, mọi người nhớ follow để theo dõi nhé.

Cảm ơn mọi người vì đã theo dõi truyện đến chương cuối cùng.

Xin chào và hẹn gặp lại!!!