Chương 9: Lão tử không chỉ cởϊ qυầи áo ngươi mà còn muốn thao ngươi

"Con..con tới tìm Tam di thái." Kha Uyển chạy nhanh giải thích.

"Phải không?" Lưu Sùng Sơn đã xem thường du͙© vọиɠ của hắn đối với cô gái nhỏ này, chỉ mới nhìn thấy bộ dáng hoảng sợ thì hắn con mẹ nó liền có cảm giác.

"Thật sự." Từ tiếng nói của nam nhân, Kha Uyển nhận ra tín hiệu nguy hiểm.

"Ta không tin." Lưu Sùng Sơn đi qua, dưới háng dươиɠ ѵậŧ tím đen ở bên trong đùi, phát ra âm thanh "bạch bạch".

Cự vật tuy rằng chưa cương cứng nhưng kích cỡ kinh người, qυყ đầυ bày ra bộ dáng dữ tợn.

"Người đừng tới đây..." Kha Uyển dựa trên góc tường, nhưng nam nhân đã tới gần nàng.

"Mở mắt ra." Lưu Sùng Sơn đứng ở trước mặt Kha Uyển, bản năng nam nhân làm hắn muốn đè nữ hài này xuống mà làm.

Hắn đong đưa cự căn, bày ra mị lực của nam nhân, dưới háng không có nữ nhân nào mà không thích.

Lưu Sùng Sơn như thế nào có thể buông tha nữ nhân này, hắn muốn cơ thể này đã lâu, sao có thể buông tha nàng được.

"Ngươi như thế nào có thể như vậy được?Ta là con dâu của người." Kha Uyển bị nam nhân cầm lấy cằm nâng lên, nàng nhắm chặt hai mắt, nam nhân như sói đói nhìn nàng chằm chằm.

"Tiểu Uyển, buổi tối đó nàng có thể nhìn ra, ta đối với nàng là có tâm tư gì." Lưu Sùng Sơn mất đi lý trí, hắn không hề bận tâm thân phận "con dâu" của Kha Uyển, khí căn đã ngạnh, to lên.

Nam nhân muốn cái gì, Kha Uyển đều nhìn ra được, ánh mắt kia hận không thể nuốt mình vào bụng hắn, có thể không nhìn ra được hay sao?

"Tiểu Uyển, nàng nên sớm là của ta." Lưu Sùng Sơn đè nén du͙© vọиɠ đến hai mắt đỏ bừng, dươиɠ ѵậŧ tím đen, trướng quá.

"Ngươi buông ta ra!" Kha Uyển đẩy nam nhân ra, thấy tình thế liền bò dậy, muốn chạy trốn đi ra ngoài.

Nhưng nàng sao có thể là đối thủ của nam nhân được, nàng chạy đến cửa, đã bị nam nhân ôm lấy từ phía sau.

"Sợ ta phải không?" Lưu Sùng Sơn điên rồi, thân mình mềm mại đáng chết này, hắn cắn răng, thở hổn hển.

"Ngươi như thế nào có thể như vậy, ngươi là đại bá của ta cơ mà?" Kha Uyển giãy giụa, nhưng bị nam nhân ôm đến nóng hết cả ngực.

Nàng là nữ nhân, vẫn là một nữ nhân không có dễ chịu, nàng đang khát vọng cơ thể nam nhân.

"Như thế nào không thể như vậy!Ta nói cho nàng biết, ta không chỉ lột sạch quần áo ngươi mà còn có thể thao chết ngươi." Lưu Sùng Sơn ngôn ngữ ti tiện làm cho nữ hài khϊếp sợ.

"Ngươi không sợ Chí ca biết được hay sao?" Kha Uyển cảm nhận được nam nhân này đáng sợ.

"Chí ca cái rắm.Không cần lấy tên tiểu tử đó ra uy hϊếp ta, ta là cha hắn, ta muốn cái gì còn không có người nào có thể quản được." Lưu Sùng Sơn kéo sườn xám xuống.

Kha Uyển thân mình mẫn cảm, sau sinh đối với tìиɧ ɖu͙© luôn tràn đầy, nhưng nam nhân như vậy lại vi phạm luân thường đạo lý, nàng sao có thể thuận theo được.

"Buông ta ra, bằng không ngươi sẽ hối hận." Kha Uyển vặn vẹo thân mình, nhưng càng vặn, mông vểnh lên làm độ ma sát càng lớn hơn.

"Người làm ta hối hận còn chưa được sinh ra đâu." Lưu Sùng Sơn kéo sườn xám ra.

Kha Uyển ngứa lưng, nghe giọng nam nhân tràn đầy vị hormone, dưới thân đã chảy nước.

Cảm nhận nữ hài khác thường, Lưu Sùng Sơn cười cười, bắt lấy vυ" tròn xoa nắn.

"Chí Nhi bao lâu rồi không có thỏa mãn nàng?" Chỉ cần nghĩ đến Lưu Chí làm chuyện đó với Kha Uyển là Lưu Sùng Sơn như tức điên lên, không biết xấu hổ mà dùng dươиɠ ѵậŧ để ở mông Kha Uyển.

Kha Uyển chạy không được, dần dần lý trí biến mất nói cho nàng biết, mau chạy khỏi nơi này.

"Khó chịu sao?" Lưu Sùng Sơn tay sờ lên môi Kha Uyển vốn định xoay người qua hôn nàng, nhưng ai ngờ đến nữ hài đột nhiên cắn đầu ngón tay hắn.

Kha Uyển cắn xong kéo sườn xám lên, đẩy cửa chạy.

"Mẹ nó!" Lưu Sùng Sơn che tay lại, bộ mặt dữ tợn.

Nhìn nữ hài biến mất trong bóng đêm, hắn nói:

"Tiểu tao hóa, không thực, không chỉ thiếu người thao còn dám cắn người, lần sau đừng để ta bắt được nàng, bằng không làm ngươi cho đến chết."