Bí Ẩn Trong Khách Sạn Thuỷ Tiên

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Câu chuyện ma, cũng là hành trình khám phá bí ẩn của vị khách trong ngôi khách sạn đầy rùng rợn.
Xem Thêm

– Mình hết sợ rồi. Bởi anh Khải Trọng ở bên cạnh và các bạn nữa.

– Nhưng mà nó chỉ tìm cậu và mình nó nhát.

Khải Trọng xem vào:

– Thì tôi sẽ ra tay trừ khử cho các cô yên lành mà sông cảnh êm ấm ...

– Chà! Lại còn hát cải lương nữa. Anh là nghệ sĩ tự bao giờ vậy Khải Trọng.

Hải Thi tức cười trước bộ dạng của Khải Trọng. Thỉnh thoảng anh cũng làm cho họ vui đó không phải là tính cách của anh, nhưng nhìn hai cô gái vui như sáo anh cũng thứ tiếu một lần xem sao. Không ngờ Thủy Tiên ngày thường trầm lặng giờ rất nhí nhảnh xinh tươi. Anh chỉ mong có thế.

– Xong rồi ta về. Hẹn ngày mai chúng em sẽ đến nghe chị.

Quay sang bà chủ tiệm áo cưới họ từ giả và trở về khách sạn Thủy Tiên.

Chuẩn bị có lễ đính hôn, từng ngọn đèn chùm được treo lên rực rỡ, khách sạn rộn rịp hơn, người qua kẻ lại. Khách du lịch lẫn khách ở nhà đông hơn ngày thường.

Nhân viên khách sạn họ lau chùi phòng ốc, cầu thang nói chuyện ron rả. Ông Tính đi lại trong phòng điều hành hôm nay có vẻ tươm tất hơn, nhìn cách trang hoàng ông tỏ vẻ hài lòng. Gọi một nhân viên đang treo đèn thêm cho dãy hành lang, ông bảo họ:

– Anh xem đèn nào hư thì thay giùm tôi nhé. Kể cả những nơi tối, anh gắn thêm đèn ở cầu thang, phòng vệ sinh nữa.

– Như vậy hao quá ông chủ.

– Anh cứ làm hao tốn tôi chịu hết.

Mọi người lau chùi quét vôi lại những chỗ loang lỗ trên tường. Ðền sáng trưng. Ông Tính dự định làm sáng cả khách sạn xem hồn ma còn hoạt động nữa không. Lòng ông nửa tin nửa ngờ. Chuyện quái đản lại cứ xảy ra thường xuyên, làm ông mất ăn mất ngủ. Ðây là lần thứ hai ông sống trong thấp thỏm, kể từ lúc bà cụ An điên loạn phá phách trong nhà.

Ông Tính sẽ canh xem hồn ma xuất hiện lúc nào. Hai ngày nay êm lặng, chắc bùa của thầy Bảy hay. Ông cũng ráng tin như thế. Ông Tính đang bàn với Thủy Tiên về chuyện của Thủy Tiên và Khải Trọng. Thủy Tiên đi vào cô thật rạng rỡ làm ông cũng vui lây.

– Mấy ngày nay con còn thấy bậy bạ nữa không?

– Dạ không ... nhưng hình bà nội ngồi vắt vẻo trên lan can sân thượng cứ lởn vởn trong đầu óc con mãi. Hay là nội có điều gì oan ức mà gọi con mãi. Con thấy lòng dạ mình xốn xang.

Bà Thủy vuốt tóc con, nhìn vẻ âu sầu trong mắt đen láy. Ðôi mắt ngày xưa bà An thường thơm lên đó. Bà trấn an con:

– Con lo vui với hạnh phúc của mình. Chuyện bà nội để cha con lo.

Thủy Tiên ngồi chơi một lúc rồi xin phép trở về phòng mình. Thủy Tiên đi ngang qua quầy. Anh Nam nhìn cô gật đầu chào, rồi cắm cúi dọn dẹp các biên lai, đồ đạt chuẩn bị đóng cửa. Các nhân viên khác vẫn còn đi lại. Ðèn sáng choang. Ðứng mười một giờ Nam đứng lên hạ tấm kính ở ngăn thu tiền xuống.

Anh bảo cô Lan:

– Cô làm ơn đến chỗ cô Ly Ly giao các biên lai này giùm tôi, tôi sẽ đóng cửa.

Lan đi khỏi. Nam lúi húi đóng cửa phòng thu tiền bỗng anh ghe tiếng lộp cộp vang lên bên cạnh. Ngẩng lên anh giật bắn người, một bà già lụm khụm choàng chiếc khăn nâu cát trầm gần kín khuôn mặt, lụm cụm chống gậy đứng bên anh tự bao giờ. Lúc đầu anh ngỡ là cô Lan chưa đi nên anh hỏi:

– Cô chưa đi ư? Ðể tôi kéo cửa cho. Nó hơi rít.

Im lặng ... Nam quay lại thấy bà lão mang chiếc giỏ bên hông đi tới gần anh hơn. Nam cất tiếng gọi.

– Bà ơi! Phòng của bà ở đâu? Không làm thủ tục, không có chìa khóa làm sao vào phòng được.

Bà lão im lặng như không nghe đi thẳng lên cầu thang. Nam sợ bà lão lên trên đó sẽ gặp rắc rối nên chạy vội theo gọi:

– Bà ơi! Bà làm thủ tục đi rồi nhận phòng.

Bà lão không thèm ngoái đầu lại.

Nam ú ớ ngã xuống:

– Ma ... trời ơi ... Ma ...

Mọi người chạy đến vực Nam dậy. Lan ngơ ngác:

– Chuyện gì xảy ra vậy?

Thu Linh hoảng sợ:

– Hình như anh Nam bảo là gặp ma. Làm gì có chuyện ấy, anh Hoàng, Thảo có tin không?

– Tôi không tin là trên đời này có ma, Thảo ấp úng.

Hoàng cãi lại:

– Í anh đừng có nói như vậy. Coi chừng mai mốc ma nhác tơi anh bây giờ.

Thảo trề môi:

– Trên đời này có nhiều hạng người, người ác, người xấu, người tàn bạo và người hiền, người lành. Anh sợ hạng người nào?

Hoàng mỉm cười:

– Anh mới lạ? Ðang nói ma sao chuyển qua người.

Thảo lắc lắc cái đầu ra vẻ là người hiểu biết.

– Tôi nó anh nghe thử xem. Mà thì không hình không dạng ... vô hình vô thanh ... làm gì được mình mà mình sợ. Tôi cóc sợ.

– Vậy anh sợ gì nhất? Thu Linh hỏi gặng.

– Tôi chỉ sợ con người ác độc mà thôi.

Hoàng nhìn bộ dạng của Thảo anh cười to:

– Anh nói sao tôi nghi quá, nếu gặp con ma đứng trước mặt anh, anh làm sao?

Thảo liếʍ môi:

– Thì tôi bước tới sờ thử xem nó như thế nào nó mềm, cứng, to, nhỏ ra sao?

Bởi vì từ nhỏ đến lớn tôi chỉ nghe mà chưa thấy.

– Mọi người cứ đứng đó mà bàn tán. Mau xem Nam tỉnh chưa? Hỏi xem anh ấy gặp phải điều gì mà ngất xỉu như vậy.

Khải Trọng nghe tin anh chạy đến thấy kẻ đứng ngồi bàn tán xôn xao. Anh góp lời:

– Các anh chị chịu khó đưa anh Nam về phòng của tôi. Chúng ta sẽ tìm hiểu kỹ vụ này, đừng đứng đây nói chuyện không nên.

Cả bọn kéo nhau đưa anh Nam về phòng Khải Trọng. Mọi người chăm sóc kỹ, một lác sau anh tỉnh dậy ngơ ngác:

– Làm gì mà các anh chị lại ở đây? Tôi đang làm gì? Ơû đâu?

Khải Trọng cười cười:

– Anh hãy kể lại vì sao anh bị ngất?

Nam ngồi dậy kể chầm chậm những điều anh nghe thấy. Lan hỏi vội:

– Anh thấy rõ bà cụ lúc nào?

– Lúc cô vừa đi khỏi. Tôi còn nghe rõ tiếng gậy gõ lộp cộp. Lúc ấy tôi đang kéo cửa nên ngỡ là cô còn ở đó, và hỏi cô chưa đi à? Nhưng không có tiếng trả lời.

Thu Linh nôn nóng:

– Rồi sao nữa? Lúc nãy con Lan nó chậm chân thì có lẽ là xỉu cả đôi rồi. Chứ không xỉu ...cô đơn ... như Nam lúc nãy.

Lan đập vào tay bạn:

– Nói bậy không hà! Im lặng để cho anh ấy kể tiếp.

Khải Trọng ngồi im lặng nghe, Nam hắng giọng kể tiếp, mọi người vây quanh vì hiếu kỳ có, vì sợ sệt có. Họ không muốn về hay sợ không dám về.

Nam có vẻ đã lấy lại bình tĩnh anh nhìn quanh làm cho Thảo chột dạ:

– Anh tìm cái gì vậy? Bộ ma tới hả? Ðừng nói là anh thấy còn tụi tui không thấy à nghen. Anh Trọng à. Tôi nghĩ chắc có bà cụ nào đi lạc vào đây thôi. Còn bà ấy đi đâu anh thấy không, lối nào?

Nam ngập ngừng rồi nói:

– Ðúng thì tôi không có sợ ma và cũng không tin là có ma hiện diện trên đời này. Nhưng sự việc vừa xảy ra làm tôi phải suy nghĩ lại. Lúc đầu tôi cũng nghĩ như anh nên chạy theo bà lão và thắc mắc tại sao bà ấy không đăng ký phòng mà lại đi lên cầu thang, tôi hỏi mấy lần mà không nghe trả lời, tôi liền chạy theo chận trước mặt bà ấy xem bà ấy đi đâu để tôi hướng dẫn, nếu tôi đóng cửa thì lấy đâu ra chìa khóa mà vào phòng. Các anh biết bà ấy làm gì không?

– Làm gì? Làm gì? Có tiếng hỏi:

– Bà ấy trợn mắt nhìn tôi, cái nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống, còn khuôn mặt thì vô cùng gớm ghiếc, chẳng khác nào mụ phù thủy trong truyện thời xưa.

Có tiếng cười khúc khích:

– Anh có nhìn kỹ không? Nhiều khi bà cụ ở hội hóa trang về thì sao? Rồi tại sao anh ngất?

Nam lắc đầu:

– Tôi cũng không hiểu vì sao tôi ngất, chỉ biết lúc đó bà ấy im lặng nhìn tôi trừng trừng, cái nhìn thật dễ sợ. Chân tôi rũn xuống và ... Anh chị thấy đó ... Tôi chẳng còn biết gì nữa, bà ấy đi đâu tôi không biết.

Thêm Bình Luận