Chương 2

Trong phòng chỉ có ánh đèn hắt ra từ phòng tắm, chút ánh sáng này hoàn toàn không thể giúp cô nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, có điều từ dáng người và hình dáng thì có vẻ là một anh chàng vừa đẹp trai vừa cao ráo.

Dựa vào tâm lý không thể phí tiền của Chương Tiểu Mãn, Trần Trừng nhân lúc say rượu, vùi đầu cởϊ qυầи áo của người đàn ông, bận rộn một hồi lâu mới lột sạch người đàn ông.

Đưa tay sờ xuống hông người đàn ông, chậc chậc hai tiếng, nói: “Không hổ là trai bao, dươиɠ ѵậŧ to quá!”

Trong bóng tối, cô xoa xoa dươиɠ ѵậŧ, hơi lo lắng lẩm bẩm: “Dươиɠ ѵậŧ to như này có nhét vào được không?”

Dươиɠ ѵậŧ dường như có ý thức của mình, mặc kệ chủ nhân còn đang say giấc nồng, bản thân nó nằm trong tay Trần Trừng càng lúc càng to, to đến mức Trần Trừng muốn rút lui.

“Đây cũng quá to rồi đấy.” Cô thở dài bất đắc dĩ, bò lên trên người người đàn ông, hai cơ thể trần trường cọ vào nhau, chỉ trong chốc lát đã cảm nhận được sung sướиɠ.

Trần Trừng nuốt nước miếng, đỡ cây gậy thịt vừa nóng vừa cứng kia đặt lên cửa hoa huyệt ướŧ áŧ của mình, hơn nửa ngày cũng không chen vào được. Qυყ đầυ của người đàn ông thật sự quá to, hơn nữa cô đang rất khẩn trương, cơ thể không thể thả lỏng, thế nên vẫn không thể chen vào được.

Lại cố gắng thêm một lúc nữa, Trần Trừng mệt lừ, từ bỏ, dươиɠ ѵậŧ không chọc vào được thì thôi đi, còn chọc cô bé của cô rất đau.

Cô nằm đè lên người đàn ông, phàn nàn: “Anh là con lừa hả? Con chim lừa dài quá thể đáng!”

Nghĩ lại, cô vẫn thấy hơi không cam lòng, bận rộn một lúc, hai chân tê dại, lại bắt đầu chảy nước, Trần Trùng dùng nước chảy ra cọ vào dươиɠ ѵậŧ người đàn ông, chỉ cọ như vậy thôi cũng rất sướиɠ.

Cọ đến khi mình lêи đỉиɦ, cô nằm đè lên người đàn ông rồi ngủ luôn.

Ngày hôm sau, Trần Trừng tỉnh lại kinh ngạc, mơ mơ màng màng ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú vừa quen thuộc vừa xa lạ của người đàn ông đó.

Sau hai giây phản ứng, cô ngơ ngác hỏi: “Anh… anh rể??”

“Trần Trừng?”

“Anh… anh rể?” Trần Trừng hoàn toàn sững sờ.

Cô hiện tại còn đang nằm đè lên thân hình tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ vạm vỡ của người đàn ông, mà người đàn ông này lại chính là anh rể của cô! Anh rể!!!

Ông trời ơi, tối hôm qua cô còn đang mân mê cây gậy thịt của anh, muốn cắm nó vào trong âʍ ɦộ của mình, sau đó bởi vì nó to quá, không chen vào được nên cô chỉ đành ấn cây gậy thịt đó cọ bên ngoài âʍ ɦộ…

Cô lại đè cây gậy thịt của anh rể cọ vào cô bé của mình…

Gϊếŧ chết cô đi!

Nhưng mà, đã nói là trai bao mà? Sao lại biến thành anh rể rồi???

Trần Trứng cứng ngắc giữ nguyên tư thế nằm trên ngực anh, ngơ ngác nhìn anh rể, mà anh rể cũng đang nhìn cô. Hình như tâm trạng anh cũng không được tốt lắm, vẫn luôn cau mày, trong mắt đầy tơ máu, ngay cả giọng nói cũng khàn đi: “Trần Trừng, sao em lại ở đây?”

Rõ ràng anh rể cũng thấy rất bất ngờ, có điều anh luôn tỏ ra lạnh lùng, không có biểu cảm nên thoạt nhìn rất bình tĩnh.

“Có thể đứng lên trước được không?” Anh hỏi Trần Trừng.

Lúc này Trần Trừng mới ý thức được, tay chân luống cuống bò khỏi người anh, nhưng vừa mới chuyển động mông, cô ‘A’ một tiếng, chỗ âʍ ɦộ giữa hai chân truyền đến một cơn đau như bị xé rách khiến cô không dám động đậy.

Thấy anh rể càng nhíu mày, cô lắp bắp giải thích: “Dính… dính rồi.”