Chương 5

Ban đêm, Trần Trừng đau nhức khắp người, đặc biệt là vùng lưng dưới, mông và hai bên hông, đau âm ỉ, hai bệnh nhân cùng phòng khác ngáy liên tục khiến cô chỉ có thể thức đến tận sáng.

Ngày hôm sau, có một bác sĩ mới, khi bác sĩ xuất hiện trong phòng bệnh, Trần Trừng lập tức sững sờ, mặc dù đối phương đeo khẩu trang, cô vừa nhìn là nhận ra ngay.

“Anh… anh rể…”

Trần Trừng biết anh rể của mình là một bác sĩ chỉnh hình rất giỏi, nhưng không biết anh đang làm tại bệnh viện này.

Vốn nên tránh xa anh, nhưng không ngờ chỉ mới qua hai ba ngày lại gặp mặt.

Cô còn chưa hết xấu hổ, vừa nhìn thấy anh, cô đã nhớ lại đêm đó, nhớ tới… dươиɠ ѵậŧ lớn của anh. Help me, phải làm thế nào cô mới quên được đêm đó đây?!

Giản Mục Xuyên nhìn thấy Trần Trừng cũng không bất ngờ lắm, chắc là đã xem hồ sơ bệnh của cô.

Trần Trừng đang thấp thỏm rối rắm trong lòng, anh rể thì vẫn xử lý công việc rất nghiêm túc, giống như hai ngày trước họ chưa từng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nhìn nhau.

Trong lúc kiểm tra cho Trần Trừng, hai bệnh nhân cùng phòng bệnh vẫn luôn nói chuyện, cãi cọ ầm ĩ, Giản Mục Xuyên không nói gì, chỉ cau mày.

“Phán đoán sơ bộ, cơn đau ở mông và hông là do bị thương ở eo, tôi kê ít thuốc cho cô, chiều sẽ bố trí mát xa và châm cứu.” Giản Mục Xuyên nói với Trần Trừng.

“Vâng.” Trần Trừng ngoan ngoãn gật đầu, lúc này cô vẫn chưa hiểu ra châm cứu và mát xa nghĩa là gì.

Bởi vì có anh rể ở bệnh viện, Trần Trừng ngại nhờ chị Lâm ở lại chăm mình nên bảo chị Lâm về trước, sau đó bảo y tá tìm người chăm sóc cho cô. Tình hình của Trần Trừng phải nằm viện mấy ngày.

Anh rể rời đi không lâu, có y tá tới đổi phòng bệnh cho Trần Trừng, nói là bác sĩ Giản sắp xếp, đổi Trần Trừng tới phòng VIP sang trọng hơn.

Trần Trừng hơi bất ngờ, hóa ra anh rể phát hiện ra cô ở đây không thoải mái, trong lòng cô hơi vui vui.

Không có người gây tiếng ồn, cuối cùng cũng có thể yên tĩnh nghỉ ngơi.

Đến chiều, Giản Mục Xuyên tới châm cứu cho cô.

“Cái gì? Phải… phải cởϊ qυầи à?” Trần Trừng không thể chấp nhận, đôi mắt mở to.

Cô y tá đi theo Giản Mục Xuyên tới che miệng lén cười, nói: “Châm cứu đương nhiên phải cởϊ qυầи rồi.”

Trần Trừng mắt chữ O miệng chữ A nhìn y tá, rồi nhìn anh rể, vùng vẫy trước khi chết hỏi y tá: “Là cô châm cứu giúp tôi ạ?”

Y tá xua tay, nói: “Châm cứu tất nhiên phải để bác sĩ làm, bác sĩ Giản là bác sĩ tốt nhất của bệnh viện, cô phải tin tưởng anh ấy.”

Trần Trừng nghĩ thầm, không phải tôi không tin tưởng anh ấy, chỉ là thấy xấu hổ thôi. Hai này trước cô còn đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ cọ cây gậy thịt của anh rể, bây giờ lại cởϊ qυầи trước mặt anh, ở trước mặt anh rể cô không thể có chút riêng tư nào sao?

Nhưng việc chữa bệnh phải nghe lời bác sĩ.

Lúc cởϊ qυầи có y tá hỗ trợ, Trần Trừng thấy thẹn, xấu hổ nằm lên giường, vùi mặt vào gối đầu.

Giản Mục Xuyên vẫn không mở lời, mãi đến khi Trần Trừng sẵn sàng, anh mới lấy túi châm ra, chuẩn bị châm cứu.

Trong khoảng thời gian châm cứu, cô y tá được y tá trưởng gọi ra ngoài, căn phòng bệnh yên tĩnh chỉ còn lại hai người họ.

Không ai nói chuyện, không khí chợt trở nên mập mờ một cách khó hiểu.

Nước da Trần Trừng rất trắng, trắng đến mức dường như có thể phát sáng, bởi vì tập múa nhiều năm nên rất dẻo dai. Cô có một đôi chân dài cân đối, không có chút mỡ thừa, mông săn chắc và đầy đặn, cho dù nằm sấp nhưng hai cánh mông vẫn thẳng tắp như trái đào mật, như đang dụ dỗ người khác véo vài cái.