Chương 1

Chương 1

Nam Thành mưa hơn một tuần, thời tiết u ám, mây đen giăng kín cả một góc trời, tối tăm khiến người ta cảm thấy chán nản.

Vệ Trình từ trong tài liệu toán dày cộm ngẩng đầu lên, nhìn ra ngoài cửa sổ, tháo cặp kính đang đeo trên mũi xuống, dùng hai tay xoa xoa thái dương, nghe thấy tiếng mẹ gọi anh ăn cơm.

“A Trình, ra ăn cơm!”

Anh khẽ đứng dậy, cẩn thận rút tấm ảnh trong sách ra, nhét vào túi bên phải áo sơ mi của đồng phục học sinh.

Ngồi trong phòng ăn, Vệ Trình không ngừng cau mày. Đã lâu anh không nhìn thấy cảnh tượng này, mẹ đang nấu ăn, ba cũng đang phụ giúp một tay.

Đối với anh mà nói, cô đơn là chuyện bình thường, dù ở đâu cũng chỉ có một mình.

“Ăn nhanh đi, mẹ đã làm món con thích.” Mẹ Vệ Trình gắp một miếng sườn bỏ vào bát anh.

“Cảm ơn mẹ.” Anh mỉm cười lịch sự.

“Hết kỳ nghỉ hè, con sẽ vào lớp 11. Con đã suy nghĩ kỹ về việc học đại học chuyên ngành gì chưa?” Cha Vệ Trình, một nhà địa chất, ngồi bên cạnh hỏi.

Vệ Trình dừng một chút, đặt bát đũa xuống, chậm rãi nói: “Ba mẹ, hai ngươi là nhà địa chất và nhà nghiên cứu. Đừng lo lắng, con sẽ không làm ba mẹ xấu hổ.”

Nói xong, anh chậm rãi mỉm cười. Nghe anh nói vậy, ba Vệ và mẹ Vệ đều thở phào nhẹ nhõm.

“A Trình, công việc của mẹ con và ba có chút đặc thù, tới bây giờ bọn ta vẫn chưa chăm sóc tốt cho con…”

Ba Vệ thở dài lời nói mang theo sự áy náy, dừng một chút rồi nói tiếp: “Nhưng dù con có chọn con đường nào, ba và mẹ cũng sẽ ủng hộ con vô điều kiện...”

Vệ Trình ngẩng đầu, nhẹ nhàng mỉm cười: “Cám ơn ba mẹ, con còn có chuyện muốn nói với hai người...”

“Trước khi năm học bắt đầu, có một hoạt động ở Khang Thành. Con muốn đến đó.”

“Được rồi, con đi đi. Vừa lúc em con cũng ở Khang Thành, con có thể ghé qua thăm con bé.” Ba Vệ đồng ý.

Nghe đến chữ em gái, anh cau mày sờ soạng bức ảnh trong túi áo, người trong ảnh không ai khác chính là Vệ Hi, “em gái” trong miệng ba Vệ.

“Chúng ta bằng tuổi nhau, sao lại trở thành anh em...”

m thanh bất mãn vang lên vì anh không thích gọi cô là em gái.

“Nhỏ hơn một tháng, cũng là em gái…” Mẹ Vệ ở bên cạnh nói.

Vệ Trình bất đắc dĩ liếc nhìn một cái rồi lại im lặng cúi đầu ăn, nhưng nghĩ đến ngày mai gặp Vệ Hi, anh không khỏi mỉm cười, cười đến mây đen tan đi...

“Sao con lại cười?” Mẹ Vệ nhìn anh khó hiểu.

Dường như chột dạ vì bị bắt, Vệ Trình lập tức nói: “Không, không, con chỉ nghĩ đến một người, cảm thấy chơi rất vui…”

Sợ bị ba mẹ phát hiện, Vệ Trình ăn xong liền trở về phòng. Ngồi vào bàn học, chậm rãi mở ngăn kéo, lấy ra một chiếc điện thoại mới toanh nhét vào ba lô.

Lễ khai giảng cho học sinh lớp 10 Trường Cao trung số 1 Khang Thành.

Vệ Trình đeo một chiếc cặp sách màu xanh đậm, trên người mặc chiếc áo sơ mi trắng quen thuộc, phía dưới là quần tây đen được cắt may khéo léo, khiến anh trông rất đĩnh đạc, bản thân anh cao lớn nổi bật, dung mạo càng miễn bàn. Đặc biệt là sống mũi kia, dùng câu nói nổi tiếng của fan truy tinh, muốn trượt trên sống mũi của anh…

Anh vào trường, đi loanh quanh muốn tìm người, đi đi lại lại rồi dừng lại bên lan can tầng trên của sân thể dục.

“Này, Hi Hi, nhìn người nam sinh đang đeo cặp đứng trên lan can kia kìa, đẹp trai quá...”

“Không phải là cậu bị cận thị nặng sao? Sao có thể nhìn rõ từ khoảng cách xa như vậy?” Vệ Hi cà khịa về bản tính mê trai của người bạn tốt Hoa Hoa. Cô nhìn cô ấy cuộn ngón tay thành một lỗ nhỏ và nhắm một mắt để nhìn qua lỗ . .

“Cậu biết cái gì? Cái này gọi là chụp ảnh lỗ kim, nhìn rõ ràng hơn!” Hoa Hoa vặn lại.

Vệ Hi trợn mắt, không muốn nói chuyện với cô nữa.

Khi nghe thấy tiếng nhạc kết thúc vang lên, Vệ Hi kéo Hoa Hoa về lớp học. Chưa đi được hai bước, cô đã cảm thấy có ai đó chạm vào vai trái của mình, cô khẽ cau mày, quay người lại, đối mặt với khuôn mặt động lòng người của Vệ Trình.