Chương 3: Người máy cũng cần nghỉ ngơi

Cuối cùng, người máy cũng thả cô ra, Hành Lạc nhanh chóng đứng dậy, lau miệng và lẩm bẩm: “Chuyện gì thế này!”

Một giây trước khi nắp rương đóng lại, một đôi bàn tay thon dài giữ nắp rương và đẩy nó sang một bên.

Trong ánh mắt kinh ngạc của Hành Lạc, người máy ưu nhã ngồi dậy, dịu dàng nhìn Hành Lạc, nốt ruồi dưới mắt vô cùng quyến rũ, giọng nói ngọt ngào êm ái như ngọc, có chút mê hoặc: “Chủ nhân, xin chào.”

Trái tim Hành Lạc đập thình thịch, cô đã dùng hết dũng khí để không hét lên. Người máy này giống như một xác chết sống dậy làm sao cô có thể không sợ hãi chứ!

Người máy dường như nhìn thấu được sự sợ hãi của Hành Lạc, nhẹ nhàng nói: “Tôi tên là Huyền Dịch, tôi là người máy cha mẹ cô tạo ra, tôi sẽ không làm tổn thương cô.”

Nghe được tin tức của cha mẹ, tâm tình Hành Lạc dần dần bình tĩnh lại: “Sao anh lại thức tỉnh được?”

“Cô đã ấn nút nguồn khởi động và đánh thức tôi dậy.”

Cô thực sự không thể hỏi ra câu, tại sao nút nguồn lại ở trên miệng?

Hành Lạc gật đầu: “Có thể cho tôi biết nút tắt ở đâu không?”

Người máy không thể trái lệnh chủ nhân, Huyền Dịch vẫn mỉm cười nói: “Ở sau cổ của tôi.”

Hành Lạc đưa mắt nhìn cổ anh, quả thực có một khối phồng lên khó thấy lẫn với làn da anh. Nếu không nhìn kỹ thì khó phát hiện được.

“Tôi có thể tắt anh được không?”

Cô hỏi một cách lịch sự.

Bản thân cô cũng bị ngạc nhiên khi hỏi ý kiến

của người máy.

Huyền Dịch cười nói: “Có thể, nhưng tôi không muốn bị chủ nhân tắt nguồn.”

Người máy biết biểu đạt nguyện vọng của mình sao?

Hành Lạc oán thầm trong lòng, để một ngày khác hỏi bạn thân đi.

“Được, được rồi.”

Hành Lạc sống một mình trong nhà nhiều năm, không giỏi từ chối người khác, cho dù đối phương là một người máy không có cảm xúc của con người.

“Chủ nhân, lễ tình nhân vui vẻ.”

Hành Lạc nhìn người máy đang nhìn mình với vẻ thâm tình tha thiết, sắc mặt trở nên nóng bừng, gật đầu bừa bãi, không được tự nhiên quay mặt đi: “Cảm ơn, anh cũng vậy.”

Cô vẫn chưa quen với việc có một người đàn ông cực kỳ đẹp trai nhìn chằm chằm vào mình nên nói xong cô quay người rời đi mà không nhìn thấy một tia u ám trong mắt người máy ở phía sau.

Huyền Dịch đứng dậy khỏi cái rương, liếc nhìn hai cái rương còn lại, khóe môi nở nụ cười đắc ý: “Chủ nhân, ngài có cần dọn phòng không?”

Nghe thấy giọng nói quyến rũ của anh, Hành Lạc nổi da gà khắp người: “Anh muốn dọn thì cứ dọn đi.”

Không hổ danh là một người máy, anh dọn phòng rất nhanh, ngoại trừ việc cô luôn cảm thấy có ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình từ phía sau.

Cô nhìn một vòng, chỉ thấy anh đang nghiêm túc cầm cây lau nhà quét dọn phòng. Cảm nhận được ánh mắt của Hành Lạc, anh dừng động tác, dùng đôi mắt đẹp đẽ quyến rũ nhìn cô, nhẹ nhàng hỏi: “Chủ nhân, có chuyện gì vậy?”

“Không có gì.”

Hành Lạc lắc đầu, lúng túng quay đầu lại tiếp tục chơi điện thoại di động, thật kỳ lạ!

Người máy phía sau liên tục nhìn chằm chằm vào chiếc cổ trắng nõn lộ ra của cô bằng đôi mắt kỳ lạ đến đáng sợ.

Đến giờ đi ngủ, Hành Lạc mới nhớ ra, người máy có cần ngủ không? “Huyền Dịch, anh có muốn ngủ không?”

Nếu cần ngủ, cô phải chuẩn bị phòng cho anh.

Trong mắt Huyền Dịch hiện lên một tia sáng.

Ngủ là thứ anh thích nhất.

“Có.” Huyền Dịch trả lời rất dứt khoát: “Người máy cũng cần nghỉ ngơi.”

“Được rồi, bên cạnh còn có một phòng trống, anh nhớ đi ngủ nhé.”

“Cảm ơn chủ nhân.”

Huyền Dịch cảm thấy hơi mất mát khi nghe được câu trả lời của Hành Lạc.