Chương 100: Anh… nhẹ nhàng một chút ~

Lời còn chưa dứt, khuôn mặt Lâm Nhạc Nhạc bắt đầu tái nhợt và đôi mắt cô ấy bắt đầu chảy từng giọt nước mắt, cô ấy khẽ khóc nức nở.

“Anh… Anh ta muốn đi ra nước ngoài sao?! Tại sao anh ta lại có thể như vậy?! Tôi… Về sau tôi còn có thể gặp lại Đoàn Đoàn nữa không?” Lâm Nhạc Nhạc kích động đứng bật dậy, cơ thể mảnh mai của cô ấy bắt đầu lung lay gần như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

“Cậu đừng khóc, mình sẽ cố gắng nghĩ cách khác!” Hạ Tư Tư vội vàng đứng dậy an ủi cô ấy.

“Chúng ta sẽ kết hôn!”

Đột nhiên Địch Diệc Khải mở miệng nói, vừa nói vừa cầm lấy cổ tay của Lâm Nhạc Nhạc: “Cô đi cùng tôi về nhà lấy hộ khẩu, hôm nay chúng ta lập tức đi đăng ký.”

“Nhưng mà…” Đôi mắt Lâm Nhạc Nhạc điều tràn ngập nước mắt.

Cô ấy nhìn về phía Địch Diệc Khải , thấy ánh mắt anh ấy đều là sự kiên định, khiến từng cơn hoảng loạn trong lòng cô bắt đầu bình ổn lại.

“Không có gì là không thể, chỉ cần cô nói cho tôi biết, cô có muốn mang đứa bé đó về hay là không thôi!”

“Đương nhiên là muốn mang về rồi!”

“Vậy bây giờ chúng ta lập tức cùng đi lấy hộ khẩu, hôm nay chúng ta đăng ký kết hôn, không ai rõ ràng hơn tôi, nếu không có mẹ bên cạnh, không phải chỉ là kết hôn thôi sao? Cũng không phải là chuyện khó gì, cho dù là một, hai hoặc ba lần cưới đi nữa, chỉ cần Địch Diệc Khải này muốn kết hôn, thì đối với tôi không có bất kỳ ảnh hưởng nào cả!”

Anh ấy chủ động nói ra những lời này không phải là khoe khoang tài sản của mình, mà là để xua tan đi sự lo lắng của Lâm Nhạc Nhạc, dù sao đối với người bình thường, đã kết hôn đi một lần cũng chẳng khác nào tổn thất đi một chút giá trị, nhưng đối với anh ấy mà nói thì nó không ảnh hưởng gì tới anh ấy cả.

Trình Cương thấy thế thì khẽ nắm lấy tay Hạ Tư Tư, lặng lẽ rời đi.

Sau khi ra cửa, Trình Cương mỉm cười nói: “Tối hôm qua trong lòng anh còn có chút nghi vấn, hiện tại xem ra là do anh lo xa rồi, đi thôi, lấy điều kiện của Địch Diệc Khải, lấy được quyền nuôi dưỡng cũng không phải là chuyện khó khăn gì, bên kia không có khả năng chuẩn bị kịp, nên tỉ lệ thắng kiện này năm chắc được chín phần trăm.”

“Thật sao?! Vậy thì tốt quá! Đoàn Đoàn nếu bị Trần Hi mang ra nước ngoài, đừng nói là Lâm Nhạc Nhạc, đến cả em cũng không chịu được, anh không biết Đoàn Đoàn có bao nhiêu đáng yêu đâu, chỉ mới có hai tuổi thôi, đã biết kêu em là cô rồi, mỗi lần nghe là lòng em ngọt như nước mật vậy đó.”

Hạ Tư Tư vừa đi vừa nói, không chú ý tới sắc mặt của Trình Cương đã bắt đầu thay đổi rồi.

Trình Cương chợt nắm lấy tay Hạ Tư Tư, kéo cô đi, bước chân anh ngày càng nhanh hơn.

“Đi đâu vậy? Đi chậm chút, em còn có chút khó chịu.”

Tối hôm qua mặc dù Trình Cương không có chạm vào cô, cũng đã thoa thuốc lên rồi, nhưng dù sao do hai ngày trước làm quá mức, phía dưới vẫn có chút sưng lên, nên khi giờ đi nhanh, thì phía dưới của cô cũng bắt đầu có cảm giác ê ẩm lên.

“Dẫn em đi gặp ba mẹ anh, hai chúng ta không thể thua bọn họ được.”

Vào đến trong xe rồi bắt đầu lái xe đi, anh đem Hạ Tư Tư để cô ngồi vào tay lái phụ, động tác Trình Cương nhanh gọn lẹ, không cho Hạ Tư Tư thời gian từ chối.

“Gặp ba mẹ anh sao?” Hạ Tư Tư kinh ngạc đến trợn tròn mắt.

“Không được! Em…” Hạ Tư Tư liên tục lắc đầu, cô hoảng loạn đến nỗi nói không kịp: “Em chưa trang điểm, quần áo nay nay em mặc cũng không được, đổi… Hôm khác đi!”

Trình Cương đã ngồi vào tay lái, bắt đầu lái xe.

“Không sao đâu! Tin tưởng anh, mẹ anh nhìn thấy em chắc chắn sẽ vui đến nỗi không thấy phương hướng nam bắc ở đâu!”

Trên đường đi cô lo lắng, nhưng Hạ Tư Tư vẫn đi theo sau lưng Trình Cương, đến trước cửa của Trình gia.

Vào trong cửa, cô khẩn trương đến mức phải nuốt ngụm nước miếng, thì thấy trong phòng khách không có ai.

Trong phòng ngủ lại thỉnh thoảng truyền đến âm thanh ái muội vào trong tai, Hạ Tư Tư không dám tin nhìn về phía Trình Cương, suýt chút nữa nghĩ tai mình nghe nhầm.

Mới sáng sớm, lấy tuổi tác của Trình Cương, thì tính ra năm nay cha mẹ anh phải hơn năm mươi tuổi đi, mà lại…

Trình Cương nghe xong khẽ thở dài một tiếng, lúc trước anh dọn ra ở riêng sớm cũng có nguyên nhân này, mỗi lần ba mẹ anh làʍ t̠ìиɦ đều không bao giờ kiềm chế lại, anh nghe lại cảm thấy rất xấu hổ và khó chịu, nên anh vẫn luôn như cũ xin trọ ở trường, lâu lâu sẽ về nhà ăn cơm với ba mẹ bữa cơm.

“Anh… Anh làm nhẹ chút ~~ Phiền chết đi được! Tối hôm qua đã làm nhiều lần rồi mà! Mới sáng ra lại làm tiếp, nước cũng sắp bị khô rồi đây này!”