Chương 3: Em bán cho tôi một năm rưỡi

Editor: BemBem

Thành Cương cố gắng hết sức để nhìn sang chỗ khác và hỏi: "Cô muốn bồi thường bao nhiêu?"

"Năm vạn! Không đúng, là mười vạn!" Hạ Tư Tư cảm thấy cái giá này cũng đủ chọc tức anh rồi.

Thành Cương khi nghe thấy thì không thể tin vào tai mình, cô gái nhỏ này thật giống sư tử mở miệng a, còn nhỏ như vậy mà đã tham lam rồi sao? anh lúc nãy quả thực không đúng, nhìn cô trần chuồng như vậy thì chạy nhanh đi cho xong, không nghĩ tới cô lại yêu cầu bồi thường, còn những mấy vạn, đền bù một chút thương tổn thì cũng có thể, ai ngờ cô mở miệng đòi mười vạn, anh giống như vừa chạm vào bình sứ dễ vỡ vậy.

Sau đó nghĩ tới hôm nay người môi giới gọi điện thoại cho anh, nói cô gái nhỏ này rất thẳng thắn, không nói một câu liền đưa tiền, hợp đồng cũng đã đã ký xong.

Thành Cương nghi hoặc, cô gái nhỏ sẽ không phải làm nghề này chứ, sau đó anh mở miệng trêu trọc: " Mười vạn? không thành vấn đề."

"Không... Không thành vấn đề?" Hạ Tư Tư cau mày, chết tiệt, cô không phải ra giá quá thấp đấy chứ?

Thành Cương gật đầu nói tiếp: "Chẳng qua mới liếc mắt nhìn, mười vạn có hơi quá, cũng đủ để cô bán thân cho tôi một năm rưỡi, nếu thật sự không được thì một lần cũng không sao."

Nếu cô dễ dàng đồng ý, anh chẳng phải rất vui sao.

Không ngờ Hạ Tư Tư vừa nghe xong, lập tức tức giận, cái gì mà bán cho anh một năm rưỡi! Cô vẫn còn là một trinh nữ! Chỉ vì mười vạn mà bạn mình??? Cô cũng không phải gái điếm!

Ngay lập tức, cô nổi khùng lên và mắng anh: "Anh cái đồ lưu manh! Trách không được tại sao không có cô gái nào thuê! Anh chính là muốn chiếm tiện nghi của người khác, đồ lưu manh! Đi! Theo tôi đến đồn cảnh sát! Tôi sẽ gọi cảnh sát đến bắt anh!"

Hạ Tư Tư vươn tay nắm lấy áo ngủ của Thành cường kéo mạnh, không ngờ chiếc áo ngủ ngay lập tức bị xé toạc, thân thể trần trụi không mảnh vải che thân của Thành Cương và côn ŧᏂịŧ mỡi mềm nhũn đều bị Hạ Tư Tư nhìn thấy, cô sửng sốt một hồi, không biết phản ứng như thế nào.

Thành Cương bất đắc dĩ nhún vai: "Bây giờ đã đều nhau, cô nhìn thấy hết của tôi rồi, không ai phải bồi thường ai, đúng không?

Sau đó anh cầm lấy góc áo ngủ trên tay Hạ Tư Tư, bình tĩnh mặc lại rồi hỏi: "Vị tiểu thư này còn chuyện gì nữa không?"

Hạ Tư Tư định thần lại, lập tức lấy tay che mặt mắng anh là đồ lưu manh, sau đó loạng choạng quay về phòng.

Hạ Tư Tư trằn trọc một đêm, cô có nên dọn ra ngoài không?

Năm nay cô ấy có phạm phải Tai Sát không, sao lại xui xẻo thế này chứ?!

Người đàn ông kia mới cạo râu, nhìn anh trông rất phong độ!

Cô nghe nói thứ đó của đàn ông lúc cương cứng chỉ có mười phân, tại sao của anh lúc chưa cứng cũng to như vậy, lúc cương cứng chắc cũng hơn hai mươi phân đi.

Một côn ŧᏂịŧ lớn như vậy khi đâm vào không thể không làm đau chỗ đó được a!

Hạ Tư Tư suy nghĩ lung tung rồi mê man chìm vào giấc ngủ, nhưng vì ngủ quá muộn nên đồng hồ báo thức cũng không đánh thức được cô.

Cô trực tiếp đi làm muộn, hiện tại cô đang trong thời gian thực tập, còn là trợ lý của nhϊếp ảnh gia, thật sự là ai cũng có thể mắng cô một câu.

Sau khi vào studio, cô đã bị nhϊếp ảnh gia mắng mỏ và huấn luyện lại.

Hạ Tư Tư đổ lỗi tất cả những điều này cho người bạn cùng phòng thô bạo của cô, và tâm trạng cảm thấy tốt hơn sau khi cô đã đánh anh vô số lần trong lòng.

Nghe nói nhân vật chính của buổi quay phim, chụp ảnh hôm nay là một huấn luyện viên đấm bốc nổi tiếng, cô cho rằng tùy theo sự sáng tạo của nhϊếp ảnh gia mà dựng rèm, dựng đạo cụ, ánh sáng đèn và kiểm tra thiết bị chụp ảnh, bởi vì đến muộn nên chụp ảnh cũng bị chậm trễ theo, kết quả là cuộc hẹn với huấn luyện viên đã đến mà mọi thứ vẫn chưa sẵn sàng.

Trong khi cô đang làm, nhϊếp ảnh gia lại mắng cô, cố tình nói với huấn luyện viên rằng không liên quan gì đến mình, tất cả đều là lỗi của trợ lý.

"Tuổi còn nhỏ lại vừa mới đi thực tập, để cho Huấn luyện viên phải chờ đợi, không biết đây chính là khách mà tổng biên tập đã hẹn từ lâu sao?!"

Sau khi mắng Hạ Tư Tư, nhϊếp ảnh gia quay lại để lấy lòng Thành Cương, nói một cách gượng gạo: "Huấn luyện viên Thành, tôi tự hỏi liệu hôm nay, ngoài bộ vest, tôi có thể chụp một số bức ảnh về anh khi mặc đồ thể thao khoe cơ bắp không?"

Các nhϊếp ảnh gia nhìn vào cơ thể rắn chắc của Thành Cương, không tự chủ được mà liếʍ môi.

Cái đồ mê trai chết tiệt! Sau khi Hạ Tư Tư nhỏ giọng chửi bới, lúc này mới thay đổi thành gương mặt tươi cười, đứng thẳng dậy nói: “Lão sư, đèn của huấn luyện viên Thành đã sáng, chúng ta có thể chụp ảnh rồi."

Cô mở to mắt kinh ngạc! Huấn luyện viên được mời tới lại là bạn cùng phòng với cô!!!