Chương 5: Nhìn bàn tay chạm vào tiểu bức của mình, cô miên man suy nghĩ

Editor: BemBem

Tuy rằng vừa mới xảy ra chuyện xấu hổ như vậy, công việc còn phải tiếp tục, nhưng mỗi lần Hạ Tư Tư đi sửa lại tư thế, nhất là khi nhìn thấy tay anh, đầu óc cô toàn nghĩ đến hình ảnh trong phòng thay đồ, ngón tay anh đưa tay vào trong qυầи ɭóŧ sờ soạng cô.

Cô cảm thấy mình sắp phát điên rồi, nếu như trước đây gặp phải chuyện như vậy, cô nhất định phải gọi cảnh sát! Bây giờ nhìn tay anh, cô còn suy nghĩ miên man về nó!

Thành Cương vừa rồi bị cô tát, anh đã bình tĩnh lại, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không nhìn cô, như vậy cũng tốt.

Buổi sáng sau khi chụp xong, Thành Cương và tổng biên tập cùng nhau đi ăn tối, Hạ Tư Tư nghe thấy bọn họ tán gẫu, nói đi ăn Đồ ăn Nhật mới mở, cá hồi, nhím biển và các món khác đều được vận chuyển bằng máy bay từ Nhật Bản, nguyên liệu tươi ngon đến mức Hạ Tư Tư chảy nước miếng.

Sau đó tôi vào phòng khách lấy cháo tôm tươi ra, trong lòng lẩm bẩm không đi ăn hải sản.

Chỉ là khi có mấy người đi ngang qua phòng chờ, Thành Cương đặc biệt nhìn cô một cái, Hạ tư Tư theo bản năng cầm quyển tạp chí lên che mặt, lại nhớ tới chuyện từ tối hôm qua đến hôm nay, cô càng nghĩ càng cảm thấy Thành Cương chính là một tên đại lưu manh, tìm cớ cho các cô gái thuê nhà chính là muốn ăn miễn phí không chịu trách nhiệm!

Mì ăn liền thật sự rất khó nuốt, Hạ Tư Tư không ngừng tự thôi miên mình đang ăn đồ Nhật, ăn không nổi nữa, nửa bát mì giờ đã nở thành cả bát.

Hạ Tư Tư đang suy nghĩ xem tháng này nên ăn như thế nào, thì Thành Cương cầm một gói đồ ăn Nhật Bản, đặt trước mặt cô, nói hai chữ: "Ăn xong rồi về."

Hạ Tư Tư nhìn chiếc hộp gỗ trước mặt rồi cảm thán, cửa hàng này thật là đắt tiền, ngay cả chiếc hộp đóng gói trông cũng có giá trị như vậy, cũng may là không có người ở phòng khách, tất cả mọi người đều đến nhà ăn của công ty để ăn, nếu không hành động vừa rồi của Thành Cương sẽ bị mọi người đồn thổi, cô gái nhỏ mới vào công ty thực tập được bao nuôi.

Cô thật sự không có khí thế, cô muốn mở hộp ra xem thử, sau đó trả nó lại cho anh, ai biết khi cô mở ra nhìn đồ ăn được sắp xếp tinh tế, sự kết hợp màu sắc hài hòa và nguyên liệu tươi trông rất mê người.

Dù sao cũng chỉ là một bữa ăn, ăn no không có nghĩa là cô có thể để anh lợi dụng, Hạ Tư Tư tự an ủi mình rồi ăn hết đồ ăn sau đó dọn dẹp.

Chụp xong cũng là lúc tan sở, sau khi nhϊếp ảnh gia vừa rời khỏi công ty, cô cũng nghỉ làm, cô muốn ở lại thu dọn studio.

Sau khi tan sở đã gần bảy giờ, cô mới rời khỏi công ty và chuẩn bị chạy đến ga tàu điện ngầm đi về thì nhìn thấy Trình Cương đang ngồi trong xe, mở cửa kính xe vẫy tay với mình, Hạ Tư Tư tự hỏi, tên này đậu xe ở đây đợi cô một tiếng?

Hạ Tư Tư do dự đi lại, phòng bị hỏi: "Anh chờ tôi làm gì?"

"Không phải trong hợp đồng có ghi, khi nấu cơm, cô cũng phải nấu cho tôi một phần sao? Sau khi tan làm cô không đi mua sắm à? Để sớm được ăn cơm thì tôi sẽ đưa cô đi."

"Mua... mua sắm?" Hạ Tư Tư luống cuống.

Tối nay cô dự định sẽ ăn bánh bao hấp với dua chua a. Bây giờ nghe anh nói thế cô không có tiền để mua thức ăn!

"Cô muốn làm trái hợp đồng?" Thành Cương nhướng mày cười.

Đúng vậy, cô không phải muốn chuyển ra ngoài ư? Cô vi phạm hợp đồng không phải được rồi sao, Giọng nói Hạ Tư Tư chắc nịnh: "Đúng vậy! Tôi chính là muốn vi phạm hợp đồng đấy. Tối nay, tôi sẽ không nấu ăn, có làm cũng không cho anh ăn! Cái đồ lưu manh thối!"

Thành Cương xấu hổ nhìn xung quanh, trầm giọng nói: "Trong trường hợp này, chúng ta nên nói chuyện riêng, đừng làm phiền mọi người trên đường."

Hạ Tư Tư hơi sững sờ trong giây lát, nhịp tim của cô tăng nhanh một cách khó hiểu.

Tại sao anh lại nói như thế? lời nói của anh có chút sủng nịnh, cô lại có chút không thích ứng được.

Cô đỏ mặt: "Ai. ai thèm làm chúng ta với anh?! Lưu manh!" Cô nói xong liền xoay người rời đi, vì sợ bị anh nhìn ra sự khác thường trên khuôn mặt.