Chương 2: Đã lâu không gặp

Tháng mười, thời tiết ở quê vẫn rất đẹp, cho nên Lâm Tân đã làm lại tóc dài xoăn. Hôm nay cô mặc váy xẻ tà ngắn, áo thun, bên ngoài khoác thêm áo len dài tới đùi. Nước mưa thỉnh thoảng lại bắn lên mắt cá chân cô, lạnh đến nỗi so vai.

Gió mát thổi qua khiến tinh thần cô tỉnh táo hơn. Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng bước chân phía sau, tiếng bước chân đó không vội không vàng, cách cô không xa.

Lâm Tân không muốn tự dọa mình, nhưng đường phố ánh đèn mờ ảo, đường cũng không có ai, cô không nhịn được mà tăng tốc bước đi. Tiếng bánh xe vali lăn lộp cộp vang lên trong con phố yên tĩnh này vô cùng rõ ràng.

Tiếng bước chân vẫn như cũ, phía sau cô, không xa không gần, từng bước như đạp lên tim cô, khiến nhịp tim cô đập nhanh hơn, suýt vấp ngã vào một phiến đá lồi lên.

May thay lúc đó, người phía sau có vẻ rẽ đi đâu đó, tiếng bước chân dần biến mất.

Lâm Tân nhìn về phía sau, không có ai cả, cô thở phào nhẹ nhõm, ra chỉ là một người đi đường, dường như lá gan của cô bây giờ còn mini hơn cả chuột nhắt rồi.

Cô tiếp tục đi tới, ngẩng đầu nhìn thấy tên của khách sạn cô đặt phòng ở phía xa.

Tốt rồi, sắp tới rồi.

Cô đổi tay cầm ô, vừa định kéo vali thì có tiếng động phía sau, chưa kịp phản ứng, miệng và mũi cô đã bị người đàn ông phía sau dùng khăn bịt lại.

“Ưm ưʍ...”

Cô mở to mắt, cái ô rơi xuống đất, cô dùng tay đẩy tay người đàn ông đó nhưng vô ích, anh ta ghì chặt cổ tay cô, mùi hương trên khăn nhanh chóng xâm nhập vào hô hấp của cô.

Suy nghĩ của Lâm Tân trở nên chậm chạp, tứ chi không còn sức, tầm nhìn của cô rất nhanh chóng tối sầm lại, ngất đi.

Khi người trong vòng tay anh ta không còn vùng vẫy, người đàn ông mới nhìn khuôn mặt Lâm Tân.

Vẻ ngoài của anh ta rất đẹp trai, làn da trắng nhưng nhìn hơi yếu ớt. Điều khiến người ta kinh ngạc nhất là đôi mắt tinh xảo của anh, lông mi dài và dày, con ngươi màu vàng. Nhưng lúc này, đôi mắt đó không có cảm xúc gì, chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Lâm Tân

Một lúc lâu sau, tâm trạng anh tự nhiên vui vẻ hẳn lên, cười khẩy một tiếng, giọng điệu không chút thiện chí nói: "Lâm Tân, đã lâu không gặp."

Xe của Lục Nghiên đậu gần đó. Chỗ này quá xa, sáng nay Lục Nghiên tìm chỗ đỗ xe đã mất rất nhiều thời gian.

Ban ngày, Lục Nghiên đậu xe xong, có một ông chú đến gần bắt chuyện: “Này chàng trai, cậu từ nơi khác đến à? Đến đây chơi à?”

Lục Nghiên vốn không thích người lạ tiếp cận, nhưng anh vẫn che đi sự bực bội trong mắt, nở nụ cười thường dùng, “Không, tôi tới đón người.”

Đón một người bạn cũ.

-------------------

Cả nhà dùng link truyenhdx.com để xem được chương cập nhật mới nhất nhé, không hiểu vì sao link truyenhdt, truyenhdx không hiển thị đầy đủ số chương

-------------------

Lục Nghiên ôm Lâm Tân vào ghế phụ xe, lại huýt sáo, kéo vali cô bỏ vào cốp sau, rồi ngồi vào ghế lái.

Anh đóng cửa xe lại, cúi người qua giúp Lâm Tân thắt dây an toàn, thắt xong mà vẫn không vội lái xe mà lại nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của cô.