Chương 2

Nguyễn Nguyệt lập tức tỉnh táo lại, giãy giụa đẩy hắn ra, lại làm Dương Tấn Vũ bị kí©h thí©ɧ mà cởi loạn quần áo, rút thắt lưng ra nhẹ nhàng đánh vào mông cô vài cái, từ đằng sau trói cổ tay của cô lại.

Trước sau động tác đều liền mạch lưu loát, Nguyễn Nguyệt rất nhanh đã bị biến thành tư thế quỳ bò, Dương Tấn Vũ từ sau lưng cô đỡ dươиɠ ѵậŧ lớn đút vào mà nhấp.

Nguyễn Nguyệt nửa đêm cứ như vậy bị người say rượu đằng sau lung tung khai phá.

Dương Tấn Vũ chuyên tâm nắm lấy eo nhỏ của cô, ở đằng sau ra sức luân động, dươиɠ ѵậŧ lớn vừa dài vừa thô to ra ra vào vào, làm đến mức nước da^ʍ của Nguyễn Nguyệt trào giàn giụa, từ khóc thút thít kháng cự cũng biến thành tiếng rêи ɾỉ rầm rì.

Dương Tấn Vũ rút dươиɠ ѵậŧ lớn từ da^ʍ huyệt đẫm nước của cô ra, vỗ vỗ mông cô, nói: “Cục cưng, tôi uống rượu nên đau đầu, tôi nghỉ ngơi một chút, cho em ở trên phục vụ tôi nhé…”

Nguyễn Nguyệt bị hắn vực dậy, ngồi ở giữa háng hắn, da^ʍ huyệt đẫm nước nuốt lấy dươиɠ ѵậŧ lớn, thoải mái đến mức Dương Tấn Vũ xoa hai vυ" trước ngực cô, thở hổn hển khen ngợi: “Cục cưng, em thật có năng khiếu, thiếu chút nữa tôi bị em ép đến bắn… Tôi rất thích em…”

Nguyễn Nguyệt ở trên nghe thấy tiếng “Cục cưng” cùng “Thích em” làm mất đi lý trí, da^ʍ huyệt ngậm dươиɠ ѵậŧ lớn nhanh chóng luân động.

Cô thoải mái rên lên, Dương Tấn Vũ cũng thở dốc rêи ɾỉ, cơ bụng cũng gồng lên, bộ dáng gợi cảm này ngày thường cô chưa bao giờ gặp qua.

Nguyễn Nguyệt cúi xuống môi dán ở bên tai hắn, âm thanh kiều mị dễ nghe: “Cởi thắt lưng trên tay ra cho em đi…”

“Được… Phỉ Phỉ…” Dương Tấn Vũ lần mò cởi bỏ thắt lưng trên cổ tay cô ra.

Nguyễn Nguyệt duỗi tay chống lên ngực hắn mà nhún, nước mắt cùng mồ hôi lăn xuống dưới.

Nếu hắn kêu tên không phải là Vu Phỉ Phỉ, mà là Nguyễn Nguyệt thì càng tốt.

Dươиɠ ѵậŧ lớn của Dương Tấn Vũ vẫn đang cắm ở da^ʍ huyệt của cô, cắm sâu rất sâu, như là muốn đem da^ʍ huyệt của cô chọc thủng.

Đây có thê xem cơ hội có thể một lần cùng Dương Tấn Vũ làm những việc thân mật như vậy, đã tiến đến gần như vậy rồi, chưa biết trước chuyện gì, Nguyễn Nguyệt không có ý định từ bỏ.

Cô cúi người dán ở trên người Dương Tấn Vũ, môi tìm tới môi của Dương Tấn Vũ, mùi rượu thật nồng, rất nhanh cô đã quen thuộc với nó, cũng hơi choáng vì say.

Dươиɠ ѵậŧ lớn chọc vào điểm mẫn cảm nhất trong da^ʍ huyệt của cô, từng chút từng chút áp bức cô. Nửa đêm cô như thế rất nhanh mẫn cảm, nhún vài cái rồi lúc sau liền cao trào, kɧoáı ©ảʍ liên miên phập phồng ập tới làm đầu óc cô trống rỗng, ở Dương Tấn Vũ trên người run rẩy rêи ɾỉ thành tiếng.