Chương 1

Ngu Bạch Đường tỉnh giấc vì nóng.

Trong giấc mơ, cậu đang đi trong khu rừng mưa rậm rạp oi bức, những dây leo thô ráp như có ý thức riêng lao đến từ tứ phía, quấn lấy cánh tay và eo cậu, siết chặt đến mức khó thở.

Ngu Bạch Đường cố gắng giãy giụa, cuối cùng cũng thoát khỏi giấc mơ kỳ lạ, thở hồn hển mở mắt ra.

Đầu tiên thức tỉnh là thính giác, trong căn phòng yên tĩnh, hai tiếng hít thở đan xen nhau, Ngu Bạch Đường nheo mắt, lờ mờ nhận ra một chỗ nhô cao hình người ở chỗ cậu vừa nằm.

Ai vậy?!

Hắn ta vào đây bằng cách nào, muốn làm gì?

Tim Ngu Bạch Đường đập nhanh, cậu lặng lẽ di chuyển ra ngoài, tay trái mò mẫm tìm kiếm điện thoại để báo cảnh sát, lại không biết chạm vào đâu mà đèn đầu giường sáng lên.

Ngu Bạch Đường theo phản xạ nhắm mắt lại rồi mở ra, trên khuôn mặt lạnh lùng hiện lên vẻ kinh ngạc, tiếp theo là tức giận.

Đây không phải là nơi cậu đã sống mười tám năm.

Căn phòng ngủ trước mắt lộng lẫy và sang trọng, đèn chùm pha lê trên đầu, chiếc đệm giường rộng rãi êm ái bên dưới, tấm thảm lông xù bên chân, mỗi thứ đều vô cùng đắt tiền.

Một người đàn ông nằm nghiêng trên giường ngủ, dù chỉ nhìn thấy nửa khuôn mặt, Ngu Bạch Đường cũng nhận ra đây là người mà cậu ghét nhất thời cấp ba, Giản Nhiên.

Công bằng mà nói, Giản Nhiên sở hữu ngũ quan sâu đẹp trai, phóng khoáng kiêu căng, tràn đầy sức sống tuổi trẻ. Lúc này hắn đang ngủ, hàng mi dài rủ xuống, ngủ thành một bức tranh.

Nhưng Ngu Bạch Đường đã học cùng hẳn nhiều năm, rất rõ tính cách vừa trẻ con vừa bá đạo của hắn, giống như một quả pháo châm một phát là nổ, cộng thêm gia thế giàu có, ở trường phổ thông số 1 Thành phố S làm trời làm đất, ngang ngược ngang nhiên, không hề đáng yêu như vẻ ngoài.

Ngu Bạch Đường lạnh lùng khẽ cong môi, hất tung chăn của hắn: "Giản Nhiên! Dậy mau!"

Người trên giường tỉnh dậy.

Giản Nhiên nhíu mày, mu bàn tay giơ lên che mắt, đôi môi bĩu ra đầy vẻ khó chịu, biểu hiện trái ngược hoàn toàn với lúc đang ngủ, "Mẹ kiếp, giữa đêm hét cái gì, báo tang à!"

Vài giây sau, Giản Nhiên hé mắt một khe nhỏ, lật người ngồi dậy, "Ngu Bạch Đường?! Sao cậu lại ở nhà tôi? Xâm nhập trái phép, tôi sẽ báo cảnh sát đấy!"

Theo động tác của hắn, chiếc chăn lông trượt xuống khỏi phần trên cơ thể, để lộ ra một mảng ngực trần lớn.

Giản Nhiên dường như không để ý, lại không biết hẳn nghĩ gì, biểu cảm thay đổi, có chút thích thú, "Nhưng nếu cậu cầu xin tôi, vì tình bạn học, tôi có thể nhắm một mắt mở một mắt bỏ qua cho cậu."

Ánh mắt Ngu Bạch Đường càng lạnh lẽo, "Tại sao? Tôi còn muốn hỏi cậu đấy, cậu Giản, rốt cuộc tôi đã chọc giận cậu chỗ nào, nửa đêm không ngủ mà chơi trò đùa quái ác này với tôi?"

"Hả?" Giản Nhiên nhướng mày, "Ngu Bạch Đường, cậu bớt tưởng bở đi, tôi không thèm dùng thủ đoạn hèn hạ này để hại người!"

Lúc này Ngu Bạch Đường có việc quan trọng hơn cần làm, không muốn đôi co với Giản Nhiên. Cậu được bà ngoại nuôi lớn, bà ngoại đã già yếu, nếu biết cậu nửa đêm ra ngoài chắc sẽ lo lắng lắm, phải sớm về nhà mới được.

Chuyện hôm nay để sau tính.

Nhưng lạ thay, Ngu Bạch Đường lục tung cả căn phòng cũng không tìm thấy đồng phục học sinh, bộ đồ ngủ bằng lụa trên người cũng không phải là thứ mà một học sinh nghèo có thể mua được.

Chuyện gì đang xảy ra?

Ngu Bạch Đường ngẩng đầu, vô tình nhìn thấy bóng dáng trong gương.

Người trong gương có làn da trắng như tuyết, đôi lông mày đen nhíu lại, vì tâm trạng tệ mà đôi môi mím chặt, toát lên vẻ xa cách và lạnh lùng.

Ngũ quan vẫn là của mười tám năm qua nhìn quen rồi, nhưng lại thêm vài phần trưởng thành.

Như thể chỉ qua một đêm, cậu đã trưởng thành.

Ở phía bên kia, Giản Nhiên lạnh lùng nhìn Ngu Bạch Đường đi qua đi lại trong phòng, dần dần cũng nhận ra vài điểm không đúng.

Theo lời mẹ Giản, phòng ngủ của hắn lộn xộn như ổ chó, chỗ nào cũng chất đầy mô hình trò chơi, không thể nào gọn gàng như vậy được, vừa tỉnh dậy đã bị Ngu Bạch Đường làm cho bực mình, sự khác biệt rõ ràng thế mà cũng không nhận ra.

Giản Nhiên nắm chặt tay bên hông, cảnh Giản Nhiên nắm chặt tay bên hông, cảnh giác nhìn xung quanh, "Này, họ Ngu, không đúng lắm, chúng ta... có thể đã bị bắt cóc."

Những từ cuối cùng âm thanh nhỏ hơn nhiều, rõ ràng thiếu tự tin.

Giản Nhiên có một thời gian mê mẩn tiểu thuyết kinh dị, trong đó các nhân vật chính phần lớn giống như họ, vừa mở mắt đã tỉnh dậy ở một nơi xa lạ, bên ngoài là những con quái vật đáng sợ, nhân vật chính phải sống sót qua mười hai thử thách mới có thể trở về thực tại.

Chuyện hiếm hoi như vậy không thể xảy ra với hắn đó chứ?

Giản Nhiên rùng mình, vội vàng mặc đồ ngủ vào, theo bản năng tiến gần về phía Ngu Bạch Đường. Vừa bước một bước, đã nghe cậu nói ngập ngừng, "Có gì đó không đúng, cậu xem điện thoại đi... ngày tháng là năm năm sau."