Chương 24

Ngu Bạch Đường không thể từ chối, nhận lấy bột mì, trứng gà và một ít rau dưa, cậu đang định làm bánh áp chảo.

Điều kiện có hạn, bánh trứng vừa mới ra lò dù hơi xấu, nhưng ăn cùng cháo trắng và dưa chua tự làm của bà Từ lại có mùi vị rất ngon.

Giản Nhiên luôn kén chọn lại không nói một lời mà chỉ cúi đầu ăn, cuối cùng còn giúp Ngu Bạch Đường dọn dẹp bát đũa, lại bị cậu nhìn bằng ánh mắt kỳ lạ.

Giản Nhiên không vui.

Ánh mắt đó của Ngu Bạch Đường là gì vậy, ngay cả Giản Minh Hi cũng biết dọn đĩa, chẳng lẽ trong mắt cậu ta, mình chỉ là con heo chỉ biết ăn không làm việc sao?

"Này," Giản Nhiên không biết nói gì, "Cậu học nấu ăn từ bao giờ vậy?"

"Tôi học từ rất sớm." Ngu Bạch Đường chỉ trả lời một câu, không nói thêm gì.

***

Mười giờ sáng, bốn nhóm khách mời tập trung bên bờ sông Vĩnh Tị ở làng Đình Trúc.

Giản Nhiên nhìn thấy Vạn Tương liền lộ vẻ mặt không vui, liếc nhìn Biện Úc - đầu sỏ gây ra mọi chuyện.

Nhưng Biện Úc mặt dày, chưa đợi hẳn tìm đã tự mình đi đến trước mặt Ngu Bạch Đường, áy náy nói,

"Xin lỗi Bạch Đường, tôi và Thường An không giỏi nấu ăn, không biết một bữa cần bao nhiêu nguyên liệu, Thường An nói Hoài Châu hôm qua mệt quá cần ăn nhiều một chút, nên tôi lấy nhiều quá."

"Tôi có mang theo bánh ngọt, nếu lát nữa mọi người đói, cứ đến tìm tôi."

Tô Thường An nắm tay Biện Hoài Châu, muốn nói gì đó, nhưng rồi lại thôi.

Rõ ràng là Biện Úc cố tình lấy nhiều, sáng nay cậu ta đã khuyên nhủ, nhưng Biện Úc lại đổ lỗi cho cậu ta. Càng ghê tởm hơn chính là, trong mắt người ngoài, cậu ta và Biện Úc là một cặp, có nói gì đi nữa cũng không ai tin.

Trước tình cảnh đó, bình luận lại bắt đầu một vòng tranh cãi mới.

[Thấy chưa, người ta không biết số lượng cho nên mới lấy nhiều một chút, một số fan của ai đó lại cứ làm quá lên.]

[Nếu nhằm mà lấy tới hai phần ba số gạo, cả túi bánh mì, hai hộp mứt, hai mươi quả trứng và một rổ rau, thì tôi chỉ có thể khuyên bạn đi khám khoa thần kinh, chữa trị tích cực, sớm ngày xuất viện [cười nhạt]]

[Thực tế, thà thừa nhận là muốn hợp tác với đạo diễn tạo sóng gió còn hơn.]

Ngu Bạch Đường cười nhạt, "Không cần đâu, cảm ơn anh Biện đã quan tâm."

Vạn Tương đã dám mời Giản Nhiên làm khách mời thường trú, chắc chắn là có tài năng. Dưới ánh mắt đầy áp lực của cậu ấm nhà tài trợ, anh ta bình thản giơ loa lên đọc quy tắc, "Nhiệm vụ hôm nay là câu cá."

Câu cá?

Giản Nhiên dỏng tai lên, việc này hẳn giỏi mà!

Nhớ lại những bình luận tối qua nói hắn kéo chân Ngu Bạch Đường, Giản Nhiên không khỏi khinh thường bĩu môi, lần đầu tiên cảm thấy hứng thú với hoạt động sắp tới.

Giản Nhiên nhất định phải làm những người đó bẽ mặt!

Vạn Tương nói: "Người dân sống gần núi dựa vào núi, sống gần sông dựa vào sông, sông Vĩnh Tị với nguồn tài nguyên thủy sản phong phú đã nuôi sống bao thế hệ. Bốn người bên phải tôi đều là ngư dân tài giỏi, các bạn có thể học hỏi kinh nghiệm từ họ."

"Cá câu được sẽ được bán ở chợ, hạn cuối trước khi mặt trời lặn, tổng kết doanh thu."

"Chú ý, số tiền bán cá sẽ ảnh hưởng đến phương tiện di chuyển của các bạn trong chương trình lần tới, hãy cố gắng hết sức nhé."

Những lời dài dòng này Giản Nhiên không nghe kỹ, sốt ruột hỏi Ngu Bạch Đường, "Này, cậu có biết câu cá không?"

Ngu Bạch Đường chậm rãi lắc đầu, "Không rành lắm."

Cậu không biết Ngu Bạch Đường sau năm năm có học không, nhưng khi mười tám tuổi, cậu không có thời gian để làm việc này.

Giản Nhiên cười hì hì, giọng nói hào hứng, "Tôi biết!"

"0."

"Ông nội Giản dạy đấy."

"Ừm."

"Hồi nghỉ hè, tôi thường đi câu biển với ông."

"Lát nữa tôi sẽ dạy cậu."

"....Ừ."

Dù thái độ của Ngu Bạch Đường lạnh nhạt nhưng Giản Nhiên không bị ảnh hưởng chút nào, hai người vừa đi vừa nói, từ tư thể cầm cần câu đến những chiến tích huy hoàng trước đây, thậm chí người dân được mời đến dạy cũng khen hẳn, "Cậu Giản chuyên nghiệp thật đấy."

Giản Nhiên đắc ý nhìn cậu, trong mắt trong lòng, toàn thân đều phát ra tín hiệu "Mau khen tôi đi."

Ngu Bạch Đường vừa thấy hẳn trẻ con, vừa lịch sự phối hợp, "Nhiệm vụ chọn phương tiện giao thông giao cho anh, cố lên anh Nhiên, em tin ở anh."

Giản Minh Hi cũng cổ vũ, "Chú út cố lên! Cố gắng, xe đạp biến thành xe máy!"

Giản Nhiên vừa ý, lại thấy không tự nhiên, "Yên tâm, để tôi lo."

Ngu Bạch Đường thật là, càng ngày càng tùy tiện, sao lại tự dưng gọi hắn là anh...

Trong ấn tượng của Ngu Bạch Đường, Giản Nhiên bị mắc chứng tăng động, ngồi trong lớp lúc nào cũng phải chạm cái này sờ cái kia, không thể yên tĩnh. Câu cá đòi hỏi sự tập trung và kiên nhẫn, hoàn toàn không hợp với hẳn.

Nhưng lúc Giản Nhiên cầm cần câu lại như biến thành người khác, động tác ném cần và căng dây rất phong độ. Hắn ngồi vững vàng trên ghế, chăm chú nhìn vào phao chờ cá cắn câu.