Chương 25

Lạ thay, hai người đứng cùng một bờ sông, dùng cùng một phương pháp câu cá, nhưng Giản Nhiên câu được hết con này đến con khác, còn Ngu Bạch Đường thì hoặc là không câu được gì, hoặc là cá chạy mất vì thu cần quá nhanh.

Ngu Bạch Đường mím môi, cảm thấy có chút thất bại.

[A a a, Đường Đường buồn rồi, nhanh an ủi anh ấy đi! Nếu không ai lên thì để tôi! [hải cẩu đập ngực]]

[Chị gái đằng trước đừng hòng! [rút kiếm lớn 40 mét]]

Phao lại chìm, nhưng Ngu Bạch Đường không động đậy, lười biếng nghĩ: Thu hay không thu cũng vậy, dù sao cũng sẽ chạy, cứ coi như cho cá ăn.

Nhưng ngay sau đó, bỗng có một người đứng bên cạnh, Giản Nhiên cúi người, từ phía sau nắm lấy tay cậu đang cầm cần câu, "Đừng vội thu cần, trước tiên giữ cá để nó tiêu hao thể lực, khi kéo lên đầu cá nổi lên mặt nước thì là lúc rồi."

"Chính là bây giờ!"

Ngu Bạch Đường theo lực của Giản Nhiên đứng dậy, giơ cao tay, nhìn từ phía sau như bị ôm lấy.

Nhưng cả hai đều cao lớn, không ôm được bằng một tay, cũng không để ý.

Con cá mắc câu được từ từ kéo lên gần, Giản Nhiên dùng vợt vớt nó lên.

Là một con cá trắm cỏ.

"To quá..." Ngu Bạch Đường mỉm cười, đôi mắt sáng lên.

"Chế biến xong chắc chắn sẽ ngon..." Giản Nhiên nuốt nước bọt, đã bắt đầu thèm.

Hai người nhìn nhau cười, Giản Nhiên chìa tay, Ngu Bạch Đường vỗ nhẹ vào tay hắn rồi vui vẻ đi xoa đầu Giản Minh Hi, "Tối nay chú Ngu sẽ làm cá sốt cho con ăn, được không?"

"Dạ được!" Giản Minh Hi gật đầu mạnh.

Để câu cá, mọi người đều ăn trưa qua loa, Giản Minh Hi bị gợi lên cơn thèm ăn, ngồi xổm bên xô cá trông chừng mấy con cá quý giá, mong thời gian trôi nhanh để được ăn món ăn Ngu Bạch Đường nấu.

Trong lòng bàn tay vẫn còn lưu lại cảm giác mát lạnh khi nắm, Giản Nhiên vô thức siết chặt tay phải, cười nửa ngày rồi bất ngờ nghiêm mặt, "Ngu Bạch Đường, sao cậu không hỏi tôi muốn ăn thế nào."

Ngu Bạch Đường thuận theo, cười hỏi, "Vậy cậu muốn ăn thế nào?"

Giản Nhiên nghĩ một hồi rồi hậm hực nói, "Cá sốt."

Vào lúc chạng vạng, trời bắt đầu mưa nhỏ, Vạn Tương tạm thời thay đổi kế hoạch, mượn cân của người dân trong làng để cân số cá mà bốn nhóm khách mời câu được, sau đó quy đổi thành tiền theo giá thị trường.

Tránh việc mọi người phải đội mưa đi lại, vừa mất thời gian vừa phiền phức.

Khi tất cả mọi người đều tụ tập quanh cái cân, háo hức chờ đợi kết quả, có hai người đứng tách biệt, dường như không hề lo lắng chút nào.

Một người là Chu Mục.

Anh ta và vợ đều không giỏi việc này, học hỏi nửa ngày từ người dân địa phương mà vẫn không nắm được cách câu cá. Trong thùng chỉ có vài con cá chép nhỏ và tôm sông để làm đầy, chắc chắn đứng cuối.

Người còn lại là Giản Nhiên.

Hắn thuộc kiểu người vô cùng tự tin, khoanh tay đứng sau Ngu Bạch Đường, trông rất ngầu và kiêu ngạo chờ được khen ngợi.

Vì vậy, khi Vạn Tương tuyên bố nhóm của Biện Úc đứng đầu, phản ứng đầu tiên của Giản Nhiên không phải là mình làm sai điều gì, mà là: có gian lận.

Phản ứng thứ hai là: chết tiệt, mình khó khăn lắm mới tuân thủ quy tắc, vậy mà lại bị chơi xỏ trong chương trình nhà mình đầu tư, nói ra chắc người ta cười rụng răng.

Giản Nhiên lạnh lùng liếc nhìn mấy cái xô nhựa trước mặt Biện Úc, cười khẩy, "Câu cá thì câu cá đi, sao lại cho tôm vào làm số lượng thế này."

Câu này vô tình xúc phạm cả Chu Mục, nhưng anh ta rộng lượng, tuổi tác cũng lớn rồi cho nên không để bụng, nhưng còn người kia lại ghi thù.

Vẻ mặt Biện Úc bất đắc dĩ giải thích, "Đạo diễn cũng không nói không tính tôm, chỉ là một trò chơi thôi mà. Hơn nữa, nhóm chúng tôi chỉ hơn năm đồng, ai đứng thứ nhất hay thứ hai cũng không quan trọng."

"Hay là thế này, lát nữa chúng tôi để cậu chọn trước, được không cậu Giản?"

Chọn cái cc. :]]]

Giản Nhiên chỉ thấy Biện Úc giả tạo làm người khác buồn nôn, nghĩ rằng nhượng bộ một chút có thể đạo đức hóa bắt nạt hắn. Nếu đã ám chỉ hẳn dựa vào quyền lực, vậy hôm nay hắn sẽ cho Biện Úc thấy thế nào là dựa vào quyền lực thật sự.

Dù hắn có đánh Biện Úc trước mặt đạo diễn và khán giả trực tiếp, công ty đứng sau Biện Úc cũng phải cúi đầu cười làm lành, không dám ho he nửa lời.

Mặt Giản Nhiên lạnh như băng, trong mắt ngoài lửa giận còn có nóng lòng muốn thử.

Hẳn đã ghét tên ngu Biện Úc từ lâu rồi.

Nụ cười lạnh trên môi Giản Nhiên càng rõ, hẳn định bước tới thì cổ tay đột nhiên bị nắm chặt, Ngu Bạch Đường dùng sức không cho từ chối kéo hắn sang một bên, "Qua đây, tôi có chuyện muốn nói với cậu."

Giản Nhiên có thể giật ra, nhưng hắn không làm thế, ngoan ngoãn đi theo Ngu Bạch Đường đến chỗ vắng, định nghe xem đối phương nói gì.

Sau vài ngày ở chung, hẳn không còn ghét Ngu Bạch Đường như trước, hai người có thể làm bạn.