Chương 29

Ngu Bạch Đường cười, "Không phải cậu ngại phiền sao?"

"Cậu đã đồng ý rồi, tôi không muốn làm người xấu."

"Cậu Giản, cậu Ngu, cậu chủ nhỏ, để hành lý cho tôi đi."

Thấy vệ sĩ đến, cả hai đồng loạt im lặng.

"Mẹ." Giang Nhuế nhẹ nhàng ôm Giản Nhiên, rồi nhìn Ngu Bạch Đường với ánh mắt mong chờ.

Chuyện đến cũng sẽ đến.

Ngu Bạch Đường thầm thở dài, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra hoàn hảo, mỉm cười ôm lấy bà.

Giang Nhuế vỗ nhẹ lưng cậu, "Đi đường có mệt không, mau lên xe đi."

"Mẹ có mang theo ít quà bổ dưỡng cho bà ngoại, còn có món ăn do chuyên gia dinh dưỡng nhà mình làm, lát nữa hai con mang qua đi."

Bà đã sắp xếp xong mọi việc, Ngu Bạch Đường chỉ việc đồng ý, mấy vòng sau cũng dần quen với cách ứng đối, "Cảm ơn mẹ."

Trong xe rộng rãi, Ngu Bạch Đường và Giản Nhiên ngồi mỗi người một bên, Giang Nhuế nói chuyện với Ngu Bạch Đường, còn Giản Nhiên quay mặt nhìn ra ngoài cửa số.

Giang Nhuế mỉm cười, ánh mắt chuyển qua lại giữa hai người, bỗng thở dài, "Mấy ngày trước A Từ nói với mẹ là các con đang cãi nhau, mẹ còn không tin. Có vấn đề thì phải giải quyết, cứ mãi làm ra vẻ hòa thuận trước mặt mẹ thì có ích gì?"

Giản Nhiên phản bác, "Ai nói tụi con cãi nhau, mẹ không thể thêm điều tốt cho con sao?"

Giang Nhuế: "Con bình thường ở nhà thế nào, bây giờ ra sao mẹ đều nhìn thấy rõ ràng..."

Giản Nhiên: "???"

Hắn ở nhà thế nào?

Giản Nhiên lén nhìn Ngu Bạch Đường: Phải làm sao đây?

Ngu Bạch Đường cúi đầu suy nghĩ, không đối diện với hắn. Giây tiếp theo, đầu ngón tay cậu bị ai đó chạm vào.

Giản Nhiên nhớ lại ghi chú kia, bỗng chốc nắm chặt tay Ngu Bạch Đường.

Ngu Bạch Đường vì muốn trấn an Giang Nhuế nên không rút tay ra, chỉ khẽ co đầu ngón tay lại.

Lòng bàn tay Giản Nhiên nóng bừng giống như lò sưởi, khiến Ngu Bạch Đường không thích ứng.

"Bà ngoại."

Khi Ngu Bạch Đường đẩy cửa bước vào, nhìn thấy bà ngoại đang ngồi trên ghế nằm phơi nắng, mắt cậu gần như cay xè.

Năm năm trôi qua, tóc bà ngoại đã bạc trắng, lưng hơi còng, trên mặt thêm vài nếp nhăn. May thay tinh thần vẫn tốt, sắc mặt hồng hào, không giống như phải chịu khổ.

Ngu Bạch Đường thở phào nhẹ nhõm, nhưng không kìm được trách số phận tàn nhẫn đã lấy đi trọn vẹn năm năm thời gian bên cạnh bà ngoại.

Trên tường, chiếc TV màn hình phẳng nối mạng đang phát video đã chỉnh sửa của tập đầu tiên "Du lịch cùng bé con".

Thật tình cờ, đó là đoạn Giản Nhiên đang nấu ăn.

Chỉ thấy hẳn từ bếp lò đứng dậy, mặt mày lem luốc, miệng lẩm bẩm, "Chảo nóng, chiên trứng... chảo nóng chiên trứng rắc hành... sau đó là gì nhỉ?"

Rồi màn hình tách thành hai phần, góc phải trên cùng, Ngu Bạch Đường đang cẩn thận đổ từng xô thức ăn vào máng, bên ngoài hàng rào là mấy chú heo con đang đói. Khung cảnh hòa hợp giữa người và heo tạo nên sự đối lập rõ rệt với cảnh Giản Nhiên lóng ngóng.

Dòng chữ chạy trên màn hình: [Ai dạy cậu cắt như thế này! [Ha ha ha]]

Giản Nhiên: "..."

Vạn Tương, tôi với anh không thù không oán...

Mặt Giản Nhiên đỏ bừng, vô thức nhìn biểu cảm của Ngu Bạch Đường, ngẩng đầu lên, đúng lúc chạm phải ánh mắt hiền từ của bà ngoại.

Người già tay chân không còn linh hoạt, bà ngoại lại có bệnh đau chân, nên việc đứng dậy khá khó khăn. Giản Nhiên vội vàng bỏ đồ trong tay xuống, muốn đỡ bà, nhưng có người còn nhanh hơn hẳn.

Kẻ thù truyền kiếp của hắn đôi mắt hơi đỏ, trong tư thế lúng túng, cúi xuống ôm người bà nhỏ bé của mình, "Ngoại..."

Bà Ngu Ái Anh khẽ vuốt tóc cậu, cười tủm tỉm nói, "Được rồi, sao vẫn như lúc bé thích nũng nịu thế này."

Ngu Bạch Đường đã không còn quan tâm đến phản ứng của Giản Nhiên, hoặc có thể nói cậu hoàn toàn không để ý, "Ngoại ở đây sống tốt không? Mỗi ngày làm những gì?"

"Rất tốt," bà Ngu Ái Anh kiên nhẫn nhắc lại, "Mỗi ngày bà với mọi người chơi cờ, nhảy múa, tối đến dạo quanh sân, còn có bác sĩ đến kiểm tra sức khỏe. Nghe nói con lên chương trình, bà và bà Lý, bà Vương mỗi khi đến giờ đều mở lên xem đấy."

Ngu Bạch Đường nhẹ nhàng cười, "Vậy là tốt rồi."

Bà Ngu Ái Anh vỗ nhẹ lên lưng cậu, "Được rồi, cứ mải nói chuyện với con mà để mặc Nhiên Nhiên với Minh Hi ở đó."

"Nói bao nhiêu lần rồi, tụi con đến chơi là được, không cần mua đồ, ăn không hết, để hỏng phí lắm."

Nghe vậy, Giản Nhiên cuối cùng cũng dời mắt khỏi Ngu Bạch Đường, vội nói, "Chỉ là chút lòng thành của tụi con thôi, ngoại ăn không hết thì tặng bạn bè cũng được. Con và Đường Đường hiếu thảo như vậy, nói ra mới hãnh diện chứ."

Ngu Bạch Đường liếc xéo hắn: Thật không ngờ, cậu cũng biết nịnh hót đấy.

Giản Nhiên chăm chú quan sát, thấy đuôi mắt cậu đã hết đỏ, bèn làm mặt xấu: Thế đó, cậu còn chưa biết nhiều thứ lắm.

Từ lúc họ vào cửa, nụ cười trên mặt bà Ngu Ái Anh không ngớt, lúc này bà lấy từ tủ ra một túi hạt khô, "Minh Hi, lại đây, để bà cố bóc hạt bồ đào cho con ăn."