Chương 8

"Thời gian phát sóng trực tiếp hàng ngày tôi sẽ thông báo trước trên Weibo và trong chương trình, mọi người khi xem nhớ chú ý đến lời bình luận, phát ngôn văn minh."

Thẩm Mính giơ tay lên, rất hợp tác hỏi, "Đạo diễn, sắp đến trưa rồi, để chúng tôi xem chỗ ở trước nhé!"

Biện Úc cũng cố tình làm mặt khổ sở chen vào, "Đúng vậy đạo diễn Vạn, có gì ăn không, chúng tôi sắp chết đói rồi --"

Dù người lớn có chịu được, nhưng trẻ con cũng sẽ đói mà.

Vạn Tương giơ tay lên ra hiệu mọi người yên lặng, "Trong suốt quá trình quay, chương trình chỉ cung cấp thực phẩm chưa chế biến, ba bữa một ngày cần sự phối hợp giữa cha mẹ và các con để hoàn thành."

Lời vừa dứt, cả hiện trường vang lên tiếng than thở.

Giản Nhiên nắm chặt vali, nghĩ may mà hắn thông minh, mang theo không ít đồ ăn. Hắn ngừng lại một chút, không kìm được hỏi Ngu Bạch Đường, "Này, cậu biết nấu ăn không?"

Giọng hắn quá nhỏ, xung quanh lại ồn ào, Ngu Bạch Đường không nghe rõ, nhìn hẳn với ánh mắt nghi ngờ.

Giản Nhiên định nhắc lại, nhưng nghe đạo diễn nói, "Mọi người giao điện thoại, đồ ăn vặt, đồ chơi và các "vật phẩm cấm" cho nhân viên quản lý, sau khi quay xong sẽ trả lại."

Từ nhỏ đến lớn, những gì Giản Nhiên muốn nhất định phải có, những thứ Giản Nhiên không muốn cho, không ai có thể lấy từ tay hắn.

Vạn Tương là ai chứ, thực sự dám đấu tay đôi với hắn sao?

Ngu Bạch Đường nhẹ nhàng liếc nhìn vẻ mặt u ám của hắn, che micro lại nói nhỏ, "Gia đình, bạn bè, thậm chí nhân viên công ty của cậu có thể đang xem phát sóng trực tiếp, nếu cậu không sợ họ cười nhạo, cứ thoải mái mà làm loạn."

Giản Nhiên như bị người ta nhấn nút dừng, trong mắt là khuôn mặt phóng đại của Ngu Bạch Đường và những sợi lông tơ ánh lên dưới ánh mặt trời, mùi hương thanh mát dễ chịu như ẩn như hiện, theo gió xuân hòa vào máu thịt hắn.

Cuối cùng, bộ não hắn mới bắt đầu ghi nhớ bốn chữ "chú ý hình tượng".

Ngu Bạch Đường đang quan tâm hắn sao?

Từ khi nào mà Ngu Bạch Đường lại tốt bụng như vậy?

Vậy là hẳn đồng ý... hay từ chối đây?

Trong khi Giản Nhiên còn đang đấu tranh tư tưởng, nhân viên đã nhanh chóng thu hết đồ ăn vặt của hắn, sau khi hoàn hồn Giản Nhiên chỉ kịp giấu đi hai gói hạt.

Vạn Tương biết điểm dừng, gói hạt lại nhỏ, cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, "Nhà ở do dân làng Đinh Trúc cung cấp, mỗi nhóm khách mời sau khi hoàn thành nhiệm vụ của chủ nhà sẽ được nhận thực phẩm bữa trưa, 4 giờ chiều tập trung tại nhà trưởng làng để nhận nhiệm vụ tiếp theo."

"Bây giờ bắt đầu chọn nhà ở buổi tối."

Vạn Tương nói xong, vài nhân viên bắt đầu trình bày những bức ảnh ghi lại đặc điểm của mỗi căn nhà, "Các bé, hãy chơi trò oằn tù tì để quyết định thứ tự chọn, các bé chọn ảnh nào, tối sẽ nghỉ ở căn nhà tương ứng."

Những thứ đẹp đẽ luôn đặc biệt thu hút trẻ con, trong chốc lát sân nhà có hoa hải đường trở thành món hàng nóng, bốn đứa trẻ một tay nắm áo người lớn, một tay chỉ vào bức ảnh đó, đều lộ ra ánh mắt khao khát.

"Chú ơi, tối nay chúng ta ở đây nhé!"

"Mẹ ơi, con muốn xem hoa!"

....

Sau vài vòng trò chơi oẳn tù tì, Giản Minh Hi giành được quyền ưu tiên, trong ánh mắt ghen tị của các bạn, vui vẻ chạy đến chỗ nhân viên cầm ảnh hoa hải đường.

Trong năm phút tiếp theo, mỗi đứa trẻ đều nhận được bức ảnh mình thích, dưới sự hướng dẫn của bản đồ hoạt hình, mấy đứa nhỏ cùng người lớn đi đến đích.

Nhà của Ngu Bạch Đường và Biện Úc ở xa nhất, dần dần, trên con đường làng chỉ còn lại hai đội của họ.

Giản Minh Hi đối chiếu bản đồ xem đi xem lại, chỉ vào ngôi nhà không xa phấn khởi nói, "Chú Ngu, chú út, chúng ta đến rồi!"

Khi toàn bộ ngôi nhà hiện ra trước mắt, nụ cười của Giản Minh Hi giống như bong bóng, vèo một cái biến mất.

Bức tường sân thấp được xây bằng đất, như chỉ cần một cơn gió đến là có thể sụp đổ, nhà chính thì hoàn toàn xây bằng đá, cây hải đường rực rỡ mọc ở góc nhà, trở thành điểm sáng duy nhất của cả sân.

Giản Minh Hi chưa từng thấy cảnh tượng này, ngay lập tức nắm chặt tay Ngu Bạch Đường không nói gì.

Trong tưởng tượng của bé, ngôi nhà làng có lẽ giống như khu nghỉ dưỡng nhà mình, cầu đá, dòng nước, năm bước một lầu mười bước một gác, những ngôi nhà tường trắng mái đen tinh xảo đến mức nào.

Giản Nhiên cũng chưa từng đến nơi nào tồi tàn như vậy, nhưng kẻ đáng ghét Biện Úc lại ở bên cạnh chêm lời, "Quả nhiên, mọi việc không thể chỉ nhìn bề ngoài... đều là chiêu trò của đội ngũ đạo diễn."

Giản Minh Hi nắm chặt tay Ngu Bạch Đường hơn, thấy nhà hai tầng lộng lẫy của Biện Úc, đôi mắt đen như nho nhanh chóng ngấn lệ, vì có máy quay ở khắp nơi, bé chỉ dám giữ nước mắt trong khóe, giữ thể diện không cho nó rơi xuống.

[Tôi cười chết mất, thật là một cú lội ngược dòng ngoạn mục. Chọn trước thì lấy điều kiện tồi tệ nhất, chọn sau lại nhặt được tòa nhà cao tầng, Biện Úc thật có chút vận may.]