Chương 10: Thủ đô.

Lục Ninh cũng không vòng vo: “Hiệu trưởng, chuyện lần trước mà thầy đã nói với tôi, tôi không có khả năng tiếp nhận và càng không thể đồng ý.”

Đầu dây bên kia lập tức mất hứng: “Sao lại thế! Tiểu Ninh là người có năng lực nhất! Lúc đầu khi em đồng ý đến trường Nhất Trung, không phải em đã nói sẽ suy nghĩ thật kỹ? Sao bây giờ em lại đổi ý rồi? Em hãy suy nghĩ lại đi, tôi không muốn ép em nên nếu em không muốn đi thì chúng ta không lên thủ đô nữa.”

Lục Ninh cảm thấy đau đầu, cô thật sự rất yếu đuối mà sao ai cũng muốn cô tiếp quản vậy!

Thẩm Quảng sợ cô tiếp tục từ chối, vội vàng chuyển chủ đề khác: “Đúng rồi, ba mẹ nuôi của em muốn nhét con gái ruột của họ vào đây. Lúc đó, tôi không có ở đó nên không biết, là Hội đồng trường quyết định, họ nói rằng nếu hai người kia quyên góp một tòa nhà cho trường thì họ sẽ đồng ý.”

“Tiểu Ninh, em phải tin tưởng tôi. Chuyện đó thật sự không liên quan đến tôi.”

Ông ta cố gắng hết sức phủi sạch quan hệ, sợ Lục Ninh sẽ có ấn tượng không tốt về mình.

Lục Ninh không cảm thấy gì: “Ừ.”

Thẩm Quảng không nhận ra cảm xúc của Lục Ninh: “Em không vui? Nếu không thì tôi cho người chuyển cô bé đó đi xa một chút, để em không phải nhìn thấy và cảm thấy không thoải mái trong lòng.”

Lục Ninh cảm thấy không quan trọng, cũng không thấy có gì không thoải mái.

Vì mọi chuyện đã được giải quyết, mọi người đã quay về đúng vị trí của họ nên mỗi người sẽ sống cuộc sống riêng của mình và sẽ không còn nhiều mối liên hệ với nhau nữa. Nhà họ Lộ cũng không muốn có quá nhiều mối liên hệ với cô.

“Không cần. Không phải thành tích của cô ấy rất tốt à, cũng không đến nỗi phải xếp vào lớp của tôi đâu.”

Thẩm Quảng gật đầu: “Cũng đúng, dù em chỉ phát huy ở mức bình thường thì em ấy có thúc ngựa cũng không thể đuổi kịp em. Tiểu Ninh, em có muốn được chuyển lên lớp tốt hơn không? Môi trường học tập đóng vai trò rất quan trọng. Bây giờ, mặc dù em không phải học tập nhưng học sinh đứng đầu toàn khối vẫn thấp hơn em một khoảng cách lớn, tuy nhiên lớp A9 vẫn hơi lộn xộn.”

“Không cần.”

Lục Ninh thẳng thừng từ chối.

“Được rồi. Nếu em không thích thì không cần đổi, nhưng em nhất định phải đến đúng giờ. Tôi cũng có mặt ở ngày khai giảng, em mới trở về nên chắc chắn còn rất mệt. Tôi không làm phiền em nữa, em nghỉ ngơi đi.”

Thẩm Quảng rõ ràng cảm giác được Lục Ninh dần mất kiên nhẫn qua giọng nói, ông ta nhanh chóng dặn dò rồi vội vàng cúp điện thoại, gϊếŧ chết bất kỳ khả năng nào có thể khiến Lục Ninh cảm thấy ghét bỏ từ trong trứng nước!

Lục Ninh nhìn điện thoại bị dập máy, im lặng khoảng hai giây, sau đó cô tìm ra một dãy số điện thoại khác và gọi đi.

Cuộc gọi còn chưa được chuyển tiếp, cô đã bắt đầu cảm thấy huyệt thái dương đập thình thịch.

Đúng như dự đoán, bên kia vừa kết nối đã có âm lượng cao lập tức truyền đến.

“Lão đại! Sau khi trở về, đây là lần đầu tiên chị chủ động liên lạc với em! Có phải chị đã nhớ đến em rồi không! Em cũng rất nhớ chị, muốn chị!”

Lục Ninh: “...”

“Tôi có chuyện muốn hỏi cậu.” Lục Ninh trực tiếp ngắt lời: “Tôi nhớ bên cậu có rất nhiều sách về lập trình.”

“Đúng vậy, đúng vậy. Chị muốn xem chứ! Em đã gửi qua cho chị rồi! Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!”

Lục Ninh: “Cũng không cần nhiều, là do người bên cạnh tôi cần. Tôi sẽ gửi cho cậu mấy trò chơi mà em ấy đã làm, cậu xem em ấy đạt trình độ nào rồi dựa vào đó tìm một vài quyển phù hợp và gửi cho em ấy là được.”

“Được! Em cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!”

Lục Ninh gật đầu: “Cảm ơn cậu, Tiểu Thập Nhị.”

Bên kia lần đầu tiên im lặng.

“Đã nói là không được kêu cái tên này rồi!”

Lục Ninh cảm thấy buồn cười: “Không gọi cái tên này thì gọi cái nào? Tử Tử?”

Bên kia càng bực bội hơn: “Đều là anh Long, cái tên gì mà tệ hại thế! Cố Tử!”

Lục Ninh hiếm khi đùa giỡn với cậu ta: “Cậu nói những lời này, đã hỏi qua ý kiến của lão Thập và lão Thập Nhất chưa?"

Lão Thập và Lão Thập Nhất lần lượt tên là Cố Sửu, Cố Dần.

Cố Tử im lặng khoảng hai giây, sau đó cười ngả nghiêng.

“Em gửi cho chị rồi, chị nhận một ít đi.”

(Hết chương)