Chương 22: Anh trai là đồ ngốc.

Suốt cả đường đi Lục Cảnh Chi ngủ rất ngon lành nhưng khi đến nhà lại đột nhiên tỉnh dậy.

Lục Ninh ôm cậu không để ý, làm Lục Thanh đứng đằng sau giật mình.

Lục Cảnh Chi đột nhiên mở mắt nhìn Lục Thanh.

Thẩm Vân Từ đứng cạnh cửa, vẫn để cửa mở cho anh ta đi.

Bà thấy anh ta vẫn đứng im tại chỗ một lúc lâu.

“Đừng nhìn em trai con nữa, muốn đi đâu thì đi nhanh, để mẹ còn đóng cửa.”

Lục Thanh quay đầu nhìn người mẹ già hận không thể bảo mình cút xéo: “Hôm nay, con ở nhà.”

Thẩm Vân Từ: “...”

Còn chưa đợi bà kịp nói gì, Lục Thanh đã giơ chân bước về phòng mình.

Lục Tri đi qua đóng cửa lại, nhỏ giọng nói bên tai Thẩm Vân Từ: “Đó là chuyện tốt, có lẽ lão đại đã thay đổi quan điểm về Tiểu Ninh, muốn tìm hiểu kỹ hơn.”

Thẩm Vân Từ nhìn ông rồi nói: “Chỉ có mình ông là đơn thuần đáng yêu thôi, con trai của ông vừa bị Tiểu Ninh nói đến mức không cãi lại được, có muốn tìm hiểu thì lúc nào chẳng được, không nhất định phải là hôm nay. Biết đâu nó đang ấp ủ mưu đồ xấu nào đó, ông phải canh chừng nó cho tôi, đừng có để nó bắt nạt con gái bảo bối của chúng ta.”

Lục Tri gật đầu: “Yên tâm. Hiện tại, trong nhà chỉ có mỗi thằng bé đối xử không tốt với Tiểu Ninh, ngay cả Tiểu Bảo cũng đứng về phía chị gái. Nếu thằng bé bắt nạt Tiểu Ninh, nó chắc chắn không thể qua mắt được chúng ta.”

Thẩm Vân Từ gật đầu.

“Nấu cơm thôi, chắc chắn Tiểu Ninh đói bụng rồi.”

Lục Tri gật đầu, vừa bước hai bước gần nhà bếp đã dừng lại, còn quay đầu nhìn Thẩm Vân Từ: “Hay là… để lão đại dọn đồ ra ngoài sống, đỡ cho thằng bé bày sắc mặt với Tiểu Ninh, tôi cũng đỡ phải rửa thêm một cái bát.”

Thẩm Vân Từ nhìn ông, im lặng hai giây.

Sau đó, bà nghiêm túc gật đầu: “Việc này có thể thực hiện.”



Lục Ninh ôm Lục Cảnh Chi về phòng mới biết cậu đã tỉnh.

“Còn ngủ nữa không?”

Lục Ninh nhìn đôi mắt to tròn của cậu xoay tròn, nhẹ nhàng hỏi.

Lục Cảnh Chi lắc đầu ngồi dậy, giọng nói vẫn còn khàn khàn sau khi ngủ dậy: “Chị ơi, hiện tại em có thể gặp thầy giáo đó chưa?”

Lục Ninh suy nghĩ một lát, mới nói: “Đợi ăn cơm xong, chị sẽ giới thiệu với em nhưng mà hai đứa phải giao tiếp bằng cách gõ chữ. Tốt nhất đừng để cậu ta biết em là ai. Hiểu chưa?”

Lục Cảnh Chi gật đầu, nở nụ cười ngọt ngào: “Hiểu rồi, che giấu tung tích ạ.”

Lục Ninh nhìn dáng vẻ ông cụ non của cậu, không nhịn được cười xoa đầu cậu.

Lần đầu tiên, cô nhận ra việc có một đứa trẻ ngoan ngoãn bên cạnh mình là một điều tuyệt vời đến vậy.

Lúc còn ở nhà họ Lộ, đám con nít nhà các bác và các chú đều thích phá hoại đồ đạc của cô, còn cố tình bày những trò nghịch ngợm. Mặc dù sau đó bị cô dạy dỗ một lần nên chúng đã ngoan ngoãn hơn nhiều nhưng vẫn cố tình phá hư đồ. Mỗi lần như vậy, cô đều cảm giác huyệt thái dương đau nhức và chưa bao giờ cảm nhận được sự bình yên, hạnh phúc như bây giờ.

Khi nghĩ đến cụm từ "hạnh phúc", Lục Ninh không khỏi giật mình.

Trước đây, nhiều bài báo đưa tin về cô đều xoay quanh cụm từ này nhưng chỉ có mình cô biết bầu không khí gia đình như vậy chỉ khiến cô cảm thấy nó xa vời.

Lục Ninh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Lục Cảnh Chi, ánh mắt ngày càng dịu dàng.



Sau khi ăn tối, Lục Ninh dành thời gian xem TV với ba mẹ một lát rồi sau đó mới về phòng tắm rửa.

Lục Cảnh Chi cũng định về phòng để chuẩn bị một ít, xem thử trình độ của giáo viên mà chị gái giới thiệu.

Cậu vừa mở cửa phòng đã bị Lục Thanh kéo lại.

Lục Thanh khom người xuống nhìn thẳng vào mắt Lục Cảnh Chi.

“Tiểu Bảo, em nói cho anh nghe đi. Hôm nay, em ấy đã nói những gì với chị gái An An của em ở nhà hàng?”

Lục Cảnh Chi nhìn người anh trai trước mặt, bỗng dưng cảm thấy vô cùng xa lạ. Người anh trai này không còn là anh trai trước đây nữa.

Giống như anh ta đeo một cặp kính đầy sương mù nhìn mọi người xung quanh nhưng lại nhất quyết không chịu tháo ra để nhìn rõ.

“Anh trai là đồ ngốc.”

(Hết chương)