Chương 37: Yêu đương rồi?

Từ lúc bắt đầu Lâm Từ đã không thích cô, Lục Ninh có thể nhận ra.

Lúc mới vào học cô thường được rất nhiều người vây quanh, lúc đó Lâm Từ là bạn cùng bàn của cô.

Cả hai đều không phải là người thích nói nhiều, thậm chí họ còn không nói một lời nào với nhau trong suốt hai tuần đầu ngồi cùng bàn.

Lần đầu tiên Lâm Từ mở miệng nói chuyện cũng chỉ nhìn cô mà nói một chữ: "Ngốc."

Khi đó là lúc Lục Ninh được nhiều người vây quanh nhất.

Đôi khi những người đó thường đến chơi với Lục Ninh sau giờ học, lại thường chiếm chỗ của Lâm Từ, mỗi lần quay lại nhìn thấy có người ngồi ở ghế đó, cô nàng đều sẽ cau mày một cách thiếu kiên nhẫn, lúc đầu Lục Ninh không biết cũng không phát hiện ra việc Lâm Từ ngồi ở bàn cuối cùng đang nhìn chằm chằm bọn họ.

Sau này Lục Ninh mới nhận ra rằng những người kia cũng không có qua chỗ của Lâm Từ ngồi nữa.

Về sau người xung quanh cô dần dần ít đi. Mãi đến khi sau kỳ nghỉ học kỳ trở lại thì không còn ai đến, lúc đó Lâm Từ mới chính thức bắt chuyện với Lục Ninh.

Lục Ninh vẫn kiên nhẫn lắng nghe như trước, khi cần trả lời chỉ nói vài câu.

Nhưng Lâm Từ không để ý, cô nàng dần dần nói chuyện với cô nhiều hơn.

Lục Ninh từng cho rằng cô nàng là người cực kỳ thiếu kiên nhẫn, có thể do tính tình không tốt nên rất hay cau mày.

Nhưng sau khi làm quen với cô nàng, cô mới phát hiện ra rằng thật sự hoàn toàn trái ngược, ít nhất là đối với cô.

Sau đó hai người kết thân với nhau được một thời gian dài, mối quan hệ của họ ngày càng tốt, họ là bạn cùng bàn cho đến năm ba trung học.

......

Lục Ninh lấy điện thoại ra xem những gì Lục Cảnh Chi gửi cho mình.

Một tệp nén, sau khi mở ra bên trong có một số trò chơi nhỏ.

Lục Ninh nhịn không được cong môi.

Lâm Từ nhìn thấy cô cười như nhìn thấy ma.

"Cậu làm gì vậy, sao lại cười! Không phải là! Không phải là cậu yêu đương rồi chứ!"

Lục Ninh ngẩng đầu lên nhìn cô nàng vẫn chưa hết cười.

Lâm Từ bị nụ cười này làm cho giật mình.

Đó là nụ cười của hạnh phúc phát ra từ tận đáy lòng.

Lục Ninh nhìn cô nàng: “Là em trai tớ, thằng bé chia sẻ game cho tớ, cậu có muốn chơi thử không?”

Cô biết Lâm Từ rất thích chơi game, mỗi lần có game mới ra mắt cô nàng đều nói không ngừng.

"Em trai cậu?"

Cô nàng hỏi rồi nhìn qua điện thoại của Lục Ninh.

Lục Ninh gật đầu: "Ừ, hôm nào giới thiệu hai người làm quen."

Lâm Từ gật đầu, lúc này mới nhớ tới Lục Ninh có kể nhà có ba mẹ, có hai anh trai và một em trai.

Cô nàng nhìn vẻ mặt của Lục Ninh, vẻ mặt của Lục Ninh bây giờ càng thêm sinh động hơn so với lúc trước.

Xem ra ba mẹ cậu rất tốt, em trai cũng rất đáng yêu.

Cô nàng yên lặng cảm thấy nhẹ nhõm, cụp mắt tập trung xem ván đấu trên điện thoại của Lục Ninh.

Vừa mở trang web đầu tiên ra còn chưa bắt đầu.

"Ơ? Game này... tớ đã từng chơi rồi."

Cô giật mình.

"Cái này, đúng là em trai cậu gửi cho cậu à?"

Lục Ninh có chút chần chừ, không gật đầu cũng không lắc đầu: "Có vấn đề gì à?"

Lâm Từ lắc đầu: "Không, tớ chỉ thắc mắc làm thế nào em trai cậu lại biết về diễn đàn của Cực Quang thôi."

Lục Ninh cau mày khó hiểu.

Lâm Từ nhìn cô không nói nên lời: "Chị hai, đừng nói đến Cực Quang mà cậu cũng không biết, tớ thường xuyên nhắc tới nó với cậu mà."

"Tớ biết Cực Quang, chỉ là tớ không biết về diễn đàn mà cậu đang nói tới kia."

Lâm Từ lập tức bật chế độ phổ cập kiến thức.

"Trước đó tớ có nói qua về Cực Quang với cậu, chính là một công ty game, sau này còn sản xuất máy tính. Công ty của bọn họ có rất nhiều lập trình viên, nhà thiết kế, còn có nhà phát triển hàng đầu nữa, về cơ bản là một sự tồn tại có thể sánh với cả trăm."

(Hết chương)