Chương 39: Nhưng mà thầy ấy đẹp trai quá

Lúc Thẩm Quảng bước vào mọi người vẫn còn ngơ ngác.

Không biết tại sao thầy hiệu trưởng lại đột nhiên đến đây.

“Cô Hàn của các em đang ở nhà chờ sinh, tạm thời học kỳ này lớp các em sẽ thay giáo viên chủ nhiệm mới.”

Thẩm Quảng liếc mắt nhìn ra ngoài cửa.

Ông ta giơ tay chỉ về phía cửa, cả lớp đồng loạt nhìn sang.

"Tân Ngôn, vào đi."

Hoắc Tân Ngôn bước vào.

Lúc đó cảm giác áp bức bao trùm toàn bộ lớp học.

Lục Ninh ngẩng đầu nhìn cũng hết sức kinh ngạc.

???

Hoắc Tân Ngôn?

Giáo viên?

Là mình điên hay là Hoắc Tân Ngôn điên rồi?

Cô chớp mắt, để chắc chắn rằng mình không nhìn lầm nhưng cô càng sốc hơn.

Lâm Từ ở bên cạnh cũng sửng sốt.

Hoắc Tân Ngôn đứng ở trên bục liếc nhìn đám học sinh phía dưới.

Nguyên một đám lập tức bị đông cứng không dám cử động.

Thẩm Quảng nhìn lướt qua rồi nói: "Đây là thầy Hoắc, cũng giống như cô Hàn phụ trách dạy tiếng Anh cho các em, cuối cấp rồi các em cố lên."

Ông ta nói rồi cố ý liếc nhìn về phía Lục Ninh.

"Được rồi, các em cố gắng học thật tốt."

Nói xong ông ta bước xuống khỏi bục, đi ngang qua Hoắc Tân Ngôn nhịn không được nhỏ giọng nói một câu: “Nhẹ nhàng một chút, đừng dọa bọn nhóc.”

Hoắc Tân Ngôn nhìn ông ta rời đi, sau đó đi về phía bục giảng.

Anh đã cao, nhưng khi bước lên bục giảng trông anh càng cao hơn, áp bức hơn.

Anh không nói nhiều, chỉ lấy phấn viết lên bảng ba chữ có uy lực mạnh mẽ.

Hoắc Tân Ngôn.

"Tên của tôi."

Anh gõ lên bảng, sau đó lấy sách giáo khoa ra chuẩn bị giảng bài.

Các bạn học còn chưa kịp tiêu hóa hết tin tức này, có chút choáng váng.

Hoắc Tân Ngôn mặc âu phục, một tay đút túi, liếc nhìn đám học sinh đang sững sờ phía dưới, nhẹ nhàng nhắc nhở: “Mở sách ra.”

Các bạn học lúc này mới từ trong mộng tỉnh dậy, bắt đầu đồng loạt mở sách.

Anh không nói những điều vô nghĩa, không thích viết hay vẽ lên bảng trong lúc giảng, khi gặp chỗ cần ghi chép anh đều nhanh chóng viết lại, không đợi một ai.

Mọi người đều khốn khổ sau một tiết học.

Chuông reo lên, sau khi Hoắc Tân Ngôn bước ra khỏi lớp, mọi người như được ân xá, đều ngã xuống bàn.

"Aaaa! Mệt chết rồi! Đây là lần đầu tiên tớ đến lớp mà mệt đến vậy."

"Aaaa! Thầy Hoắc đáng sợ quá, từ nay về sau tới tiết thầy là đánh rắm cũng không dám nữa."

"Đúng đó, thầy ấy giảng nhanh quá, tớ còn chưa kịp chép lại vài từ trong ghi chú của mình mà thầy ấy đã nói sang câu tiếp theo rồi, này này này, các cậu chép lại hết chưa? Cho tớ mượn xem chút."

Mọi người phàn nàn không ngừng.

"Không có, thầy ấy nói nhanh vậy sao nhớ được."

Tuy nhiên, vẫn còn nữ sinh có chút mê trai.

"Có điều, thầy Hoắc đẹp trai quá, tớ chưa từng thấy ai đẹp trai như vậy, giọng thầy khi nói nghe hay quá, nhất là khi thầy phát âm các từ tiếng Anh. Aaaa! Hay quá! Chưa bao giờ tiếng Anh lại nghe hay đến thế!"

"Đúng đúng đúng! Thầy ấy đẹp trai quá! Tớ rất muốn nghe thầy ấy giảng tiếp."

"Được rồi mọi người! Mê trai quá đó! Ghi chép cũng không ghi chép được, làm sao nhớ được trọng điểm của bài đây. Hay là... đi tìm thầy nói chuyện? Thầy ấy thật sự giảng nhanh quá."

"Tớ không đi! Muốn đi thì cậu đi đi!"

"Hay các bạn nữ đi đi, không phải các cậu mê thầy Hoắc sao, đi gặp thầy có thể nhìn nhiều hơn đó."

Nữ sinh lập tức lùi lại: "Cút, cậu đi một mình đi, chúng tớ chỉ dám điên cuồng ở sau lưng thôi, còn trước mặt... thầy Hoắc khí thế mạnh như vậy, đến gần sẽ bị dọa chết mất."

"Vậy làm sao bây giờ, cũng không thể tiếp tục như vậy được, nếu tiếp tục sao có thể làm bài kiểm tra đây."

(Hết chương)