Chương 46

Bởi vì thật sự quá xấu hổ.

Cho nên thời điểm các bạn học đều đi ra ngoài, Tô Tiêm Tiêm cũng không biết nên như thế nào đối mặt Khương Thác.

Đợi mọi người đi không sai biệt lắm, cũng vội vàng chạy ra khỏi phòng học.

Khương Thác nhưng thật ra không thèm để ý, cầm lấy thư tình hồng nhạt xinh đẹp kia cẩn thận đoan trang, sau đó cầm lấy một quyển sách vẻ mặt nghiêm túc cẩn thận kẹp thư tình ở trong sách, lúc này mới yên tâm, vừa lòng rời phòng học đi ăn cơm trưa.

……

Mà chờ khi mọi người ăn xong cơm trưa chuẩn bị trở về nghỉ trưa, chủ nhiệm lớp lại xuất hiện, mà lần này lại xuất hiện thêm một gương mặt xa lạ.

Tô Tiêm Tiêm cơm nước xong lúc sau trở về liền ghé vào trên bàn, đem mặt chôn vùi vào cánh tay.

Cô có thể cảm nhận được ánh mắt Khương Thác ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào cô.

“Thực xin lỗi chiếm dụng thời gian nghỉ trưa của các em, nhưng bởi vì tình huống đặc thù nào đó gần nhất của trường, cũng không thể làm buổi chào đón dành cho học sinh mới đến, cho nên ban liền chúng ta tổ chức một chút, hoan nghênh bạn Phương Tinh Tinh đến ban tiến hành nửa năm học tập ôn tập thi đại học.”

Nghe được giọng nói chủ nhiệm lớp, Tô Tiêm Tiêm lúc này mới ngẩng đầu lên, chẳng qua dùng tay phải chống cằm chính mình, tới đón đỡ ánh mắt Khương Thác.

Đến khi Tô Tiêm Tiêm ngẩng đầu nhìn đến Phương Tinh Tinh đứng ở trên bục giảng, cảm giác có chút quen thuộc.

Cô nhớ tới, sáng hôm nay lúc quản gia lái xe ra cửa biệt thự đưa cô đi học, ông có nói đến hai ngày này có nữ hài lạ mặt ở bên ngoài biệt thự đi tới đi lui, nhưng cũng không có tiến vào, bị camera theo dõi chụp đến, cho nên đem hình ảnh theo dõi đưa cho cô xem, Tô Tiêm Tiêm tỏ vẻ mình cũng không nhận thức người này, về sau nếu lại đến biệt thự, liền đuổi đi là được.

Rốt cuộc Tô Tiêm Tiêm cũng không biết người trong hình đó, có phải người mà nguyên chủ kết giao trước khi cô xuyên qua hay không.

Nhưng chỉ cần không ảnh hưởng đến việc cô tiến hành làm nhiệm vụ, những người này đều cùng cô không quan hệ.

Nhưng là, Tô Tiêm Tiêm nhớ tới lời chủ nhiệm nói sau khi tan tiết tư.

Cái người Phương Tinh Tinh giống như cùng Khương Thác quan hệ không bình thường.

Tô Tiêm Tiêm áp xuống xấu hổ trong lòng, lúc này mới nhìn kỹ mặt Phương Tinh Tinh trên bục giảng.

Nhân vật này ở nguyên tác đến cả giới thiệu một câu cũng không có.

Xem ra là bởi vì sau lúc cô xuyên qua đến hệ thống thế giới, cùng Khương Thác sinh ra tiếp xúc quá nhiều, cho nên mới kích phát ngã rẽ này đó mà trong nguyên tác không đề cập tới.

Rốt cuộc thì suất diễn nhiều nhất trong nguyên tác vẫn là nữ chủ, Khương Thác bất quá chỉ là vai phụ nữ vai ác.

Tô Tiêm Tiêm có loại trực giác, người tên Phương Tinh Tinh cũng không phải người tốt lành gì.

【Hệ thống phế vật∶ Chúc mừng ký chủ xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ mini hằng ngày, hệ thống tiến hành tăng phần thưởng cho ký chủ. Độ chán ghét của Khương Thác đối ký chủ bây giờ là 0, mong ký chủ tiếp tục nỗ lực a.】

Tô Tiêm Tiêm hiện tại nơi nào lo lắng quan tâm độ chán ghét nữa, chỉ muốn biết Khương Thác cùng Phương Tinh Tinh trên bục giảng rốt cuộc có quan hệ gì.

Bởi vì lúc buổi sáng chủ nhiệm lớp nói Phương Tinh Tinh cùng Khương Thác quan hệ rất tốt, Khương Thác đều không có phản bác.

Nếu xét theo một nhân vật râu ria mà nói, hẳn là đến tên cũng sẽ không xuất hiện.

Lại còn xuất hiện ở trong camera theo dõi nhà cô.

Trong trí nhớ nguyên chủ cũng không có chút ký ức gì về người này.

‘Ngươi có thể tìm tư liệu nữ sinh trên bục giảng cho tôi được không. ’

【Hệ thống phế vật∶ Ấm áp nhắc nhở ký chủ, Phương Tinh Tinh người trước mặt ngài, là bạn học thời tiểu học và sơ trung của Khương Thác.】

Chỉ nhiêu đây?

Tô Tiêm Tiêm nhíu nhíu mày.

Ở loại thế giới luyến ái này, theo lý mà nói lấy dung mạo Phương Tinh Tinh sẽ không có suất diễn, Phương Tinh Tinh làn da hơi vàng, lớn lên cũng không xuất chúng, thậm chí đặt ở trong đám người liền sẽ bị bao phủ không thu hút được ánh mắt ai.

Liền tính là lớn lên xinh đẹp không như bây giờ, nhìn đến trưởng thành như vậy cũng là phi thường phía dưới.



Tô Tiêm Tiêm chính mình cũng chưa ý thức, bởi vì Phương Tinh Tinh cùng Khương Thác nhấc lên quan hệ, cho nên trực tiếp đối Phương Tinh Tinh mang thành kiến, mạc danh không vui.

Mà Khương Thác cũng căn bản không biết đến, Phương Tinh Tinh sẽ hôm nay tới trường học, tuy rằng ẩn ẩn đoán được, Phương Tinh Tinh tuy rằng thi hạng ba ở trường kia, nhưng vẫn sẽ dùng thủ đoạn đi vào trường học này, nhưng Khương Thác không nghĩ tới nhanh như vậy.

Hơn nữa thời điểm buổi sáng lão sư đang nói chuyện, khi đó lực chú ý nàng đều đặt trên thư tình trong tay Tô Tiêm Tiêm.

Xem ra theo như lời chủ nhiệm nói trường học gần nhất có vài việc, cho nên không ở trước mặt toàn trường và giáo viên thông báo, phỏng chừng cũng là vì Phương Tinh Tinh chỉ là học sinh đạt hạng ba, mà trường học chỉ tuyển nhận học sinh đạt hạng nhất của trường khác.

Danh không chính ngôn không thuận, cho nên đều hủy bỏ nghi thức hoan nghênh, nhưng lại sợ cho người mượn cớ, cho nên không thể không làm một chút hình thức.

Phương Tinh Tinh tự giới thiệu, hai người cũng chưa nghe đi vào.

Dong dong dài dài đem phân đoạn tiến hành xong, các bạn học cũng không có nghỉ trưa, liền sắp vào học, mà lão sư để Phương Tinh Tinh chính mình tự chọn chỗ ngồi, không nghĩ tới Phương Tinh Tinh thế nhưng lập tức đi tới bên cạnh Khương Thác, sau đó dùng cặp mắt nhỏ thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm Lộc Nhung sau bàn Khương Thác.

“Lão sư, em có thể ngồi ở chỗ này không? Rốt cuộc ở lớp em cũng chỉ nhận thức Khương Thác, em muốn cùng người quen thuộc ngồi gần một chút.”

Chủ nhiệm hiển nhiên có chút kinh ngạc bất quá là chiếu cố cảm thụ của bạn học mới một chút, lão sư cho rằng Phương Tinh Tinh là người hiểu chuyện sẽ nghe lời đi, không nghĩ tới lại trực tiếp nhắc tới yêu cầu này làm chủ nhiệm hơi hơi nhíu mày cảm thấy bạn học Phương Tinh Tinh quá không biết điều.

Mà Lộc Nhung sau bàn đang mang theo gọng mắt kính màu đen, chỉ là đối với Phương Tinh Tinh yêu cầu có chút khó chịu, nhưng cũng ngồi không nhúc nhích, ánh mắt có chút bất lực, cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.

Các bạn học vốn dĩ đối với người mới tới Phương Tinh Tinh vô cảm, nhưng là giờ phút này hành động của Phương Tinh Tinh làm một ít người cảm thấy ngại giùm.

Muốn ngồi gần Khương Thác, tại sao không ngồi cùng bàn với Khương Thác, vì sao không ngồi ở chỗ Tô Tiêm Tiêm?

Lại làm khó làm dễ bạn Lộc Nhung?

Còn không phải là bởi vì Tô Tiêm Tiêm có tiền có thế, không phải đang bắt nạt kẻ yếu sao?

Lộc Nhung môi giật giật, nhưng vẫn là giương mắt nhìn biểu tình chủ nhiệm lớp, không nói gì.

Tô Liên ngồi trên chỗ ngồi, nhìn xem trò hay.

Người tên Phương Tinh Tinh này thích làm mấy việc như này, lại có quan hệ tốt với Khương Thác, trò hay trước mặt thì cô ta phải vui vẻ nhìn xem.

Không khí trong nháy mắt có chút giằng co.

Phương Tinh Tinh lại đột nhiên dời đi tầm mắt, nhìn Tô Tiêm Tiêm bên cạnh Khương Thác: “Bạn học Tô, bằng không mình có thể ngồi chỗ bạn không? Mình xem bạn học này giống như rất khó xử, hơn nữa bạn ấy mang mắt kính, có lẽ ngồi ở phía sau liền không thấy rõ bảng, cậu lại không có mang mắt kính, thị lực giống như khá tốt, mình có thể ngồi chỗ cậu trước mấy ngày không, khi đã quen thuộc với các bạn trong lớp, mình liền cùng cậu đổi về lại, cậu sẽ không không chịu ý này đi?”

Phương Tinh Tinh chính mình mang theo ít thông minh nhỏ, cô cho rằng Tô Tiêm Tiêm đều sẽ có chút thù phú, cho nên mới dùng lý do thoái thác bắt cóc đạo đức bắt cóc này, khẳng định có thể được người khác ủng hộ.

Mặc dù là Tô Tiêm Tiêm không đồng ý, cô ta cũng có thể giả trang đáng thương, được đến người khác đồng tình, nếu là đồng ý thì càng tốt.

Cho nên vô luận là kết quả nào, cô ta đều không lỗ.

Nhưng trong ánh mắt các bạn học trong ban nhìn Phương Tinh Tinh đều có chút không kiên nhẫn.

Đều sắp vào học, cái người học sinh mới chuyển đến này đang làm gì chứ.

Không phải chỗ này thì không chịu ngồi, vì cái gì nhiều chuyện như vậy? Học sinh mới chuyển đến có đặc quyền này hả, lúc trước Tô Tiêm Tiêm có tiền có thế như vậy, lúc đầu cũng chưa nói mỗi ngày đổi một chỗ ngồi.

Tô Liên vốn là xem kịch vui, nhưng là Phương Tinh Tinh đột nhiên muốn đổi vị trí Tô Tiêm Tiêm, vậy chẳng phải chính là cô ta sẽ cách Tô Tiêm Tiêm rất xa?

Tô Liên sao có thể đồng ý.

Tô Tiêm Tiêm nhưng thật ra bình tĩnh đến không được, thần sắc nhàn nhạt, nhìn chằm chằm Phương Tinh Tinh giống như vai hề nhảy nhót trước mắt không nói gì.

Phương Tinh Tinh đột nhiên mang theo một tia ủy khuất, nhỏ giọng mà nói thầm: “Bạn học Tô Tiêm Tiêm, cậu nếu là không muốn, có thể cùng mình nói một tiếng, không cần nhìn mình như vậy nha, mình chỉ hỏi có một câu.”

Lúc này, Tô Liên đột nhiên đứng lên, hướng tới chủ nhiệm hỏi “Lão sư, bên chỗ kia không có ai ngồi phải hay không nếu đổi sẽ ngồi bên đó à?”

Chủ nhiệm lớp có chút ngốc “Đúng a.”

Tô Liên nghe được đáp án lúc sau, hốc mắt đỏ lên, diễn lập tức liền tới rồi “Chị không cần đi, em thật vất vả mới làm quan hệ của hai chị em hòa hoãn một chút, chị nói mỗi ngày giám sát em học tập, chẳng lẽ ở trong lòng chị người xa lạ đều so với em quan trọng hơn sao?”

Tô Liên nói một phen lời nói hoàn toàn đem lực chú ý của lớp đều dời đi.

Tô Tiêm Tiêm nhướng mày, xoay người nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nhu nhược Tô Liên, thế nhưng cảm thấy có một chút vui vẻ.



“Được, tôi không đi, đừng náo loạn, mau ngồi xuống, mau học.”

Mà Phương Tinh Tinh ở nơi đó giống như đầu gỗ, giả trang nửa ngày cũng không ai để ý cô ta.

Chủ nhiệm cảm giác một trận đau đầu, vốn dĩ liền không nghĩ nhận học sinh này, kết quả giáo viên nói cái gì. Phương Tinh Tinh cùng Khương Thác quan hệ thân thiết, hơn nữa bản thân học tập cũng không tệ lắm, hẳn là có thể tạo ra hai học sinh giỏi năm nay, một hai phải đưa cho mình..

Mau đi học, giáo viên tiết kế tiếp đều tới, chủ nhiệm mở miệng “Phương Tinh Tinh em cứ ngồi ở chỗ trống phía sau đi, sắp vào tiết, em mới đến cũng phải tuân thủ kỷ luật mới của lớp.”

Phương Tinh Tinh tuy rằng có chút không cam lòng, nhưng vẫn biểu hiện nghe lời, đi tới chỗ trống phía sau

Mà Khương Thác căn bản khinh thường đem lực chú ý đặt trên Phương Tinh Tinh, mà nàng nhìn Tô Liên đang vì Tô Tiêm Tiêm diễn kịch đến giọng còn tràn ngập tình cảm thân thiết.

Khương Thác có thể rõ ràng cảm giác được Tô Liên vì Tô Tiêm Tiêm giải vây, mà độ hảo cảm Tô Tiêm Tiêm đối với Tô Liên đang bay lên.

Vốn dĩ tâm tình bởi vì bức thư tình mà sung sướиɠ, giờ phút này lại có chút không xong, ngón tay thon dài không ngừng cào cào ở trên góc sách giáo khoa, trang sách tội nghiệp này sắp có một giao diện mới hoàn toàn.

Phương Tinh Tinh không phải là Tô Liên dùng thủ đoạn tìm tới chứ, phá hư quan hệ nàng cùng Tô Tiêm Tiêm đi.

Khương Thác bị suy nghĩ của chính mình chấn kinh tới rồi, nàng cùng Tô Tiêm Tiêm có thể có quan hệ gì?

Bất quá là quan hệ Tô Tiêm Tiêm đơn phương ái mộ nàng.

Nàng mới không để bụng, đôi môi nàng hơi mím chặt.

Mà chờ đến lúc tan học, Khương Thác đi toilet, Phương Tinh Tinh lại chạy đến chỗ Khương Thác ngồi xuống.

Xem chuẩn thời cơ, cùng Tô Tiêm Tiêm đáp lời.

Tô Tiêm Tiêm gần nhất đều dùng cây bút máy mà Khương Thác đưa cho cô, bởi vì cô vốn dĩ liền chỉ thích dùng bút máy.

Hơn nữa đây cũng là một phần tâm ý Khương Thác, gần nhất Khương Thác luôn mặt lạnh không thể hiểu được, cho nên cô đều dùng cách này để xoát độ dung hợp cực kỳ bé nhỏ.

Mà Phương Tinh Tinh mắt sắc, cô ta nhìn ra này cây bút máy kia cũng không phải đồ quý giá gì, căn bản không phải thứ Tô Tiêm Tiêm sẽ dùng.

Hơn nữa, cô ta phía trước cũng nghe nói qua Tô Tiêm Tiêm tìm Khương Thác muốn lễ vật, xem ra Khương Thác nghe theo ý kiến tặng bút máy mà cô ta đưa ra.

Phương Tinh Tinh lập tức đến gần bắt chuyện, “Bạn học Tô Tiêm Tiêm, cây bút máy là Khương Thác tặng cho cậu đi?”

Tô Tiêm Tiêm mí mắt không nâng, nhưng là trong lòng vẫn có chút thoải mái không thể hiểu được “Ừ.”

Phương Tinh Tinh lại lôi chính mình nói “Lúc trước Khương Thác còn hỏi mình, nói cậu ấy lần đầu tiên đưa quà cho người khác, không biết tặng cái gì, mình chỉ là tùy tiện nói đến, không nghĩ tới Khương Thác thế nhưng lại nghe theo, nhìn đến bạn học Tô Tiêm Tiêm như vậy thích, mình đây cũng liền an tâm rồi.”

Phương Tinh Tinh vừa nói, một bên dùng dư quang nhìn cửa phòng học, lúc sau nhìn đến Khương Thác sau khi đi vệ sinh chuẩn bị trở về, cũng mặc kệ Tô Tiêm Tiêm có biểu tình, nói xong này đoạn lời này, liền xoay người về chỗ ngồi, làm bộ dáng không có việc gì phát sinh.

Mà Tô Liên che miệng, nghẹn cười.

Tô Tiêm Tiêm vẫn luôn xem cây bút máy như bảo bối, chính là nghĩ Khương Thác dụng tâm tặng cô, không nghĩ tới thế nhưng là người khác chọn, lần này Khương Thác xong rồi.

Khi Khương Thác ngồi ở trên chỗ ngồi, cảm giác được Tô Tiêm Tiêm hiện tại giống như tâm tình không tốt lắm, dáng vẻ không muốn để ý nàng, cho nên đem tay nắm lại đặt dưới môi, giả ý ho khan hai tiếng.

Không nghĩ tới nàng ho khan vài cái, Tô Tiêm Tiêm liền đầu cũng không nâng.

Khương Thác cặp mắt phượng hơi hơi híp lại

Này Tô Tiêm Tiêm sao lại thế này?

Nàng đều đã đem thư tình nhận lấy, không phải tỏ vẻ nàng tha thứ cô sao, không phải muốn cùng nàng hòa hảo sao, nàng đồng ý.

Như thế nào cho bậc thang mà cô còn không xuống?

Khương Thác cuối cùng tính toán dùng đòn sát thủ, đem thư tình được tỉ mỉ kẹp trong sách lấy ra, cố ý để Tô Tiêm Tiêm bên cạnh hoảng loạn lên.

Không nghĩ tới, Tô Tiêm Tiêm ngẩng đầu trừng mắt nhìn Khương Thác một cái, một phen đoạt lấy thư tình trong tay Khương Thác, sau đó bỏ vào trong ngăn bàn chính mình.

Khương Thác: “??”