Chương 10: Dọa ra một thân mồ hôi lạnh

Quả nhiên!

【Nhưng mà đáng tiếc, văn chương khiến muội muội ngươi vừa gặp đã thương không phải là do Tống Tử Xuyên làm, là hắn sao chép của một tú tài đồng hương.】

【Thảm nhất vẫn là tú tài này, văn chương bị cướp đi, nương tử bị cướp đi, cả nhân sinh đều bị cướp đi, trái lại còn bị Tống Tử Xuyên đổ oan sao chép, khiến cho hậm hực mà chết.】

Những lời này của Chư Tầm Đào đã cho Tiêu Cảnh Trạm không ít tin tức: “Thì ra là thế. Kỳ thật hôm nay ta tới, là muốn mời Chư nhị cô nương đi tới hầu phủ một chuyến.”

“Là vì chuyện gì?” Tôn phu nhân bất mãn, “Nếu có việc gì, không bằng để Doanh Yên cùng đi.”

Tốt nhất chính là Doanh Yên đi, Chư Tầm Đào ở lại.

Doanh Yên và Tiêu thế tử ở chung, Chư Tầm Đào kẹp ở bên trong làm cái gì.

“Tôn phu nhân không cần lo lắng, là tổ mẫu ta nhớ Chư nhị cô nương, hy vọng nàng đi xem lão nhân gia, mong rằng Tôn phu nhân đáp ứng.”

Nhắc tới lão phu nhân hầu gia, Tôn phu nhân không nói được gì nữa.

Hôn sự của Chư gia và Tiêu gia chính là do Chư lão gia tử cùng với hai vợ chồng Tiêu lão gia tử định ra.

Sau khi Chư lão gia tử qua đời, hai vợ chồng Tiêu lão gia tử liền đau sủng Chư Tầm Đào thay Chư lão gia tử.

Nếu không phải như thế, lấy địa vị của Chư Tầm Đào, sao có thể đính hôn cùng kim quy tế như Tiêu Cảnh Trạm. Mặc dù là những người khác trong Tiêu gia không vui thì trong thời gian ngắn việc hôn nhân này cũng không đổi được.

Chư Doanh Yên không được mời cũng biết chủ động: “Nói đến, ta cũng đã lâu không gặp lão phu nhân, không bằng ta……” Cùng đi.

Không chờ Chư Doanh Yên nói xong, Tiêu Cảnh Trạm đánh gãy lời nàng nói: “Tổ mẫu xưa nay thích yên tĩnh, nếu ngươi muốn đi thì có thể tìm cơ hội khác.”

Trước khi chuyện về Tống Tử Xuyên chưa được giải quyết, y không có khả năng lại để Chư Doanh Yên tiến vào cửa lớn hầu phủ, tiếp xúc với Mịch Lạc.

Chư Doanh Yên nghẹn lại, nhưng không có tức giận rời đi.

Nàng cũng không phải là người ầm ĩ, sao chỉ thêm một mình nàng liền không được chứ?

“Như thế, ta liền cáo từ.” Mục đích đạt thành, bước chân Tiêu Cảnh Trạm rời đi không hề lưu luyến chút nào.

Đồng thời nghênh đón ánh mắt chỉ trích của Tôn phu nhân và Chư Doanh Yên, Chư Tầm Đào vội vàng giải thích: “Ta cũng chưa nói cái gì.”

Tôn phu nhân căm giận, véo một cái lên người Chư Tầm Đào, lúc này mới lôi kéo Chư Doanh Yên rời đi.

“Ui da……” Chư Tầm Đào xoa xoa cánh tay mình, trong lòng mặc niệm: Thân sinh, thân sinh, thân sinh.

Tiêu Cảnh Trạm muốn tra một người, thật sự là quá dễ dàng.

Không đến một ngày, tư liệu về Tống Tử Xuyên liền chỉnh chỉnh tề tề bày ở trước mặt Tiêu Cảnh Trạm.

Đến nỗi vị tú tài đồng hương trong miệng Chư Tầm Đào, sau khi xem xong tư liệu, Tiêu Cảnh Trạm chỉ có thể nói Chư Tầm Đào đánh giá hắn không sai chút nào: Một kẻ xui xẻo.

Người này tên là Phùng Nam Thiên, lúc khảo tú tài, hắn xếp hạng mười đầu bảng, mà Tống Tử Xuyên lại ở cuối bảng, vừa vặn trúng.

Nếu không phải Phùng Nam Thiên trước tang phụ, sau tang mẫu, giữ đạo hiếu ba năm lại thêm ba năm, thì hôm nay sao hắn lại chỉ là một tú tài, Tống Tử Xuyên thị trượt một lần cũng đều đã là cử nhân.

Tiêu Cảnh Trạm cầm lấy hai tờ giấy trong đó, đi tìm Tiêu Mịch Lạc: “Nhìn xem?”

Tinh thần của Tiêu Mịch Lạc còn có chút uể oải, tiếp nhận một tờ giấy, không có tâm tình nhìn thoáng qua. Nhưng mấy giây sau, biểu tình trên mặt Tiêu Mịch Lạc càng ngày càng chuyên chú, đôi mắt sáng ngời, ánh mắt lưu chuyển, liền kém không nhảy lên hô to một chữ “Tuyệt”.

Tiêu Cảnh Trạm bất động thanh sắc mà đưa một tờ giấy khác cho Tiêu Mịch Lạc.

Tiêu Mịch Lạc chỉ nghĩ lại là một tuyệt phẩm nữa, nhưng khi thấy rõ nội dung mới ngây người: “Đại ca, hai tờ giấy này chính là viết cùng một thiên văn chương, chỉ là chữ viết bất đồng, này……”

Tiêu Cảnh Trạm chỉ vào tờ giấy thứ hai, nói: “Đây là do Tống Tử Xuyên viết.”

Trên mặt Tiêu Mịch Lạc mới vừa có chút khí sắc lại biến mất, tay cầm giấy đều bắt đầu phát run.

“Tờ còn lại là do một tú tài kêu Phùng Nam Thiên viết.”

Tiêu Mịch Lạc nói lắp hỏi: “Phùng, Phùng Nam Thiên lại là ai?”

Tiêu Cảnh Trạm ý vị thâm trường[1] mà nói: “Là một người ta “thám thính” được từ chỗ Chư Tầm Đào. Chư Tầm Đào nói áng văn chương này là Tống Tử Xuyên sao chép từ chỗ Phùng Nam Thiên, ngươi cảm thấy là thật hay giả?”

Tay Tiêu Mịch Lạc ngày càng run hơn, tờ giấy trong tay run đến độ có thanh âm: “Lại, lại là Chư Tầm Đào nói?”

“Phùng Nam Thiên này…… Hắn cũng tới tham gia khoa khảo sao?”

Tiêu Cảnh Trạm lắc đầu: “Hắn chỉ là một cái tú tài, cử nhân cũng chưa trúng, làm sao có thể khảo tiến sĩ?”

Tiêu Mịch Lạc tức khắc bị dọa ra một trán mồ hôi lạnh.

Tống Tử Xuyên ở đô thành, tạm thời còn có thể nói Chư Tầm Đào là nghe được tiếng gió.

Nhưng Phùng Nam Thiên lại ở trấn nhỏ nơi hương dã xa xôi, Chư Tầm Đào chưa từng ra khỏi cửa. Thử hỏi, vì sao Chư Tầm Đào có thể biên ra một người chân thật tồn tại?

[1] Ý vị thâm trường: Ý vị, sâu xa