Chương 14: Không phải hầu phu nhân kêu sai người chứ?

Lão bà tử tay mắt lanh lẹ, ấn nhân trung của Thịnh lão phu nhân một cái, Thịnh lão phu nhân lập tức bị ấn tỉnh: “Đào Đào ……”

Khi mở miệng, giọng nói của Thịnh lão phu nhân đã có chút nức nở.

Bà không phải khóc vì chính mình mắc phải bệnh tam cao gì đó, thậm chí còn sẽ trúng gió tê liệt, bà chính là khóc vì huyền tôn Tiêu Thần Lương sẽ bị người bắt đi, đói khả mà chết!

Chỉ cần tưởng tượng như vậy, Thịnh lão phu nhân hận không thể đi cùng với huyền tôn.

Sao bà có thể chịu được nỗi đau người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, đứa nhỏ kia năm nay mới hai tuổi!

“Tổ mẫu, ngươi đừng vội……” Tiêu Mịch Lạc cũng sợ đến độ muốn khóc, còn phải an ủi Thịnh lão phu nhân, “Mau, mau gọi nương ta tới.”

Mấy người Tiêu Mịch Lạc hoàn toàn không ứng phó được một màn trước mắt.

Nghe được kết cục của cháu trai nhỏ, Tiêu Mịch Lạc chỉ nghĩ ôm tiểu mập mạp vào trong ngực, không thể tưởng được gì khác nữa.

“Lão phu nhân, đừng có gấp, có muốn nói cái gì thì chậm rãi nói, hít sâu, đúng, hút khí, hơi thở ra. Hiện tại ngươi không nên quá mức kích động.”

Chư Tầm Đào vỗ lưng giúp Thịnh lão phu nhân thuận khí: “Tiêu cô nương, lão phu nhân làm sao vậy, sao đột nhiên lại cấp hỏa công tâm[1] như vậy?”

Tiêu Mịch Lạc vừa muốn mở miệng, nhìn “Đầu sỏ gây tội” Chư Tầm Đào mang biểu tình vô tội, ách.

“Lão phu nhân làm sao vậy?” Nghe được thân thể mẹ chồng không khoẻ, Tưởng Y Tĩnh chạy nhanh tới mức vạt áo đều rối loạn.

“Nương……” Tiêu Mịch Lạc muốn nhanh chóng nói ra tin tức đáng sợ mình nghe được từ chỗ Chư Tầm Đào, đã bị nương của nàng vội kéo lại.

Tưởng Y Tĩnh phản ứng rất nhanh, kéo Tiêu Mịch Lạc đến bên cạnh mình: “Tầm Đào, ngươi ở cùng lão phu nhân đợi đại phu đi.”

“Ta cùng Mịch Lạc chờ ở gian ngoài, quá nhiều người chen chúc ở trong phòng, lão phu nhân cũng sẽ không thoải mái.”

Chư Tầm Đào liên tục gật đầu: “Là đạo lý này.”

【Phải bảo trì không khí trong nhà lưu thông, mới có thể làm người bệnh thoải mái. Hầu phu nhân rất hiểu mấy chuyện này nha.】

Được khen nhưng Tưởng Y Tĩnh cũng không vui vẻ được, bà càng muốn biết Chư Tầm Đào đã nói gì mà lại khiến lão phu nhân thành như vậy.

Ra tới gian ngoài, Tiêu Mịch Lạc ghé vào bên tai nương của nàng kể lại tất cả mọi chuyện: “Nương, làm sao bây giờ, ta, ta sợ hãi.”

“Đừng sợ.” Tưởng Y Tĩnh miễn cưỡng ổn định. “Thần Lương vẫn còn mạnh khỏe ở trong phủ, phái thêm vài người nhìn, luôn có biện pháp.”

“Chỉ cần Thần Lương không xảy ra vấn đề gì thì tổ mẫu ngươi cũng sẽ không xảy ra chuyện.”

Giữ được một người chẳng khác nào là bảo vệ hai người.

Có nương ở bên cạnh, Tiêu Mịch Lạc đã an tâm nhiều: “Nương, gần đây nhà của chúng ta thật là quá xui xẻo, dù không mời đại sư tới xem, thì chúng ta cũng nên đi chùa miếu thắp hương.”

Đến nỗi Tiêu gia bọn họ là bởi vì gặp được Chư Tầm Đào mới bị xui xẻo, gặp tai liên tục, hay là vốn dĩ đã rất xui xẻo, Tiêu Mịch Lạc đã không dám nói bậy nữa.

Lúc này, Tưởng Y Tĩnh không có cự tuyệt.

Bọn họ tổng cộng nghe được tiếng lòng của Chư Tầm Đào hai lần.

Lần đầu tiên, Mịch Lạc chết thảm.

Lần thứ hai, Thần Lương chết thảm, sau đó mẹ chồng cũng đi theo.

Thật là……

Không mở miệng thì thôi, Chư Tầm Đào mà mở miệng, Tiêu gia bọn họ lại có người “Đi” ……

Chư Tầm Đào như vậy, Tưởng Y Tĩnh không dám nói đến tột cùng là phúc khí hay là đen đủi cho Tiêu gia bọn họ.

Một lát sau, đại phu ra khỏi phòng, đi đến chỗ Tưởng Y Tĩnh báo cáo tình huống của Thịnh lão phu nhân, lúc này mới cáo từ.

Chư Tầm Đào thì căn cứ vào những thứ đã thảo luận cùng đại phu lúc nãy, kê ra một phần thực đơn giao cho Tống ma ma: “Vì lão phu nhân sống lâu trăm tuổi, ngày sau đừng để lão phu nhân tùy ý ăn uống nữa, tận lực tuân thủ thực đơn này.”

Tống ma ma đem phần thực đơn mới này giống như bảo bối mà nhét vào trong lòng ngực mình: “Chư tiểu thư yên tâm, lão nô sẽ xem trọng lão phu nhân.”

“Tống ma ma, phòng bếp nhỏ đổi đầu bếp sao?” Chư Tầm Đào cảm thấy có chỗ nào không đúng, còn không có xử lý tốt.

Tưởng Y Tĩnh tiến lên giữ chặt tay Chư Tầm Đào: “Đứa nhỏ ngoan, ta biết ngươi quan tâm thân thể lão phu nhân. Ngươi yên tâm, việc này ta nhất định sẽ điều tra rõ.”

Đồ ăn của mẹ chồng xuất hiện vấn đề lớn như vậy, bọn họ lại không cẩn thận bằng một người ngoài như Chư Tầm Đào.

Cha mẹ chồng thật là không có uổng công thương Chư Tầm Đào.

Ngược lại, bọn họ càng xem trọng Chư Doanh Yên, ánh mắt đúng là kém hơn nhị lão quá nhiều.

Chư Tầm Đào dùng sức mà chớp chớp mắt, thanh âm của đối phương ôn nhu đến có thể chảy nước, làm cả người nàng đều nổi da gà:

【Đứa nhỏ ngoan? Ta? Không phải hầu phu nhân kêu sai người chứ?】

[1] Cấp hỏa công tâm "急火攻心": chỉ việc một người gặp phải những chuyện không hay liên quan đến tình cảm dẫn đến tinh thần bị dồn nén, lâu ngày hình thành tâm bệnh, tinh thần không thoải mái chắc chắn sức khỏe sẽ xuống dốc, cơ thể cũng sẽ trở nên ốm yếu bệnh tật, lúc nào cũng hậm hực trong lòng.