Chương 15: Tiêu tam công tử

【Nhưng hôm nay Chư Doanh Yên không có tới mà.】

Tưởng Y Tĩnh cười khổ, bà rõ ràng đang thổ lộ với Chư Tầm Đào, nhưng Chư Tầm Đào không tin lời bà nói.

Cũng trách bà trước kia quá hà khắc với đứa nhỏ này, rõ ràng Chư Tầm Đào mới là con dâu tương lai của mình, mà bà lại đối tốt với Chư Doanh Yên hơn.

Nhưng mà không sao, về sau đều là người một nhà, bà chắc chắn sẽ khiến Chư Tầm Đào có nhận thức mới.

“Nương, nghe nói tổ mẫu không khoẻ, hiện tại thế nào?”

Thu được tin tức, Tiêu Cảnh Độ vội vã chạy tới, tổ phụ cùng tổ mẫu chính là định hải thần châm[1] của hầu phủ.

“Tam ca.” Nhìn đến thân nhân quen thuộc, Tiêu Mịch Lạc lại gần, “Tổ mẫu hiện tại đã khá hơn nhiều, chỉ là về sau phải chú ý nhiều.”

Nàng đã nhìn thực đơn Chư Tầm Đào viết, ý tứ là về sau muốn dưỡng tổ mẫu như dưỡng con thỏ.

“Vậy thì tốt rồi.” Tiêu Cảnh Độ thở phào nhẹ nhõm, “Chư nhị tiểu thư.”

“Tiêu tam công tử.” Đối phương chào hỏi mình, Chư Tầm Đào không thể tiếp tục làm người vô hình, còn đáp lại một cái lễ.

Tưởng Y Tĩnh vội nói: “Tầm Đào, ngày sau ngươi chính là trưởng tẩu của Cảnh Độ, trực tiếp kêu tên hắn là được.”

Tiêu Cảnh Độ: “?” Tình huống này là sao, phát triển nhanh như vậy à?

Chư Tầm Đào: “!”

【Không phải muốn từ hôn sao, sao lại thành trưởng tẩu, ta còn chuẩn bị đi làm quả phụ, để sau này Tiêu Cảnh Trạm gọi ta là thẩm thẩm mà.】

Tiêu Cảnh Độ vẻ mặt hoảng sợ mà nhìn về phía Chư Tầm Đào, Chư Tầm Đào đang nói cái gì vậy?

Không đúng, hắn bị điên rồi sao, bằng không sao lại có thể nghe được tiếng lòng của Chư Tầm Đào?

Tiêu Mịch Lạc là người từng trải, lôi kéo góc áo Tiêu Cảnh Độ, lấy làm an ủi.

Này tính cái gì, nàng còn nghe được nhiều chuyện khủng bố hơn nữa từ trong miệng Chư Tầm Đào, bình tĩnh.

Trong mắt Tiêu Cảnh Độ tràn đầy kinh ngạc, nhìn chằm chằm Tiêu Mịch Lạc xem:?

Tiêu Mịch Lạc gật gật đầu:!

Tiêu Cảnh Độ:……

Hắn nên may mắn chính mình không phải là người duy nhất có thể nghe được tiếng lòng của Chư Tầm Đào sao?

Tới gần Tiêu Mịch Lạc, Tiêu Cảnh Độ hỏi: “Thỉnh đại sư chưa?”

Tình huống này, nhà bọn họ rõ ràng là gặp quỷ.

Tiêu Mịch Lạc thở dài: “Nương không đồng ý.”

Trước khi Tiêu Cảnh Độ tiếp tục phát biểu ý kiến, nàng lại bổ sung: “Nhưng mà nương đồng ý chúng ta đi chùa miếu thắp hương, ta quyết định cầu mười cái tám cái bùa bình an treo ở trên người, trừ tà bảo bình an.”

“Ta cũng muốn! Ngươi cũng cầu giúp ta, không ngại nhiều, chỉ sợ thiếu.” Hắn cũng cần dùng tới.

Tiêu Mịch Lạc đồng ý: “Không thành vấn đề, ta cầu nhiều một chút, bảo đảm mỗi người trong phủ đều có phần.”

“Muội muội thật ngoan!” Tiêu Cảnh Độ tán thưởng.

[1] Định hải thần châm: là tên đầy đủ của Như Ý Kim Cô Bổng trong tay Tôn Ngộ Không, là bảo vật trấn thủy trong thiên hà. Ở đây là chống đỡ gia đình