Chương 16: Đi đi

Không thèm nhìn hai đứa con đang tác quái, đối với tiếng lòng của Chư Tầm Đào, Tưởng Y Tĩnh không tức giận chút nào.

Chính mình tạo nghiệt luôn phải trả lại.

Tưởng Y Tĩnh cảm thấy Chư Tầm Đào thà rằng gả cho Dục Vương làm quả phụ cũng không muốn gả đến phủ Vĩnh Tĩnh Hầu, tất cả đều là bởi vì trước kia bọn họ chỉ hướng về Chư Doanh Yên mà vắng vẻ Chư Tầm Đào.

Trong lòng Chư Tầm Đào có oán, thật sự là bọn họ nên chịu.

“Tầm Đào, ta có ba đứa nhỏ, Cảnh Trạm còn tính ổn trọng, hai đứa này đều là con khỉ quậy. Sau này, ta còn phải dựa vào ngươi giúp ta quản bọn họ. Nếu bọn họ dám không nghe lời, ngươi nói cho ta, ta sẽ thu thập bọn họ.”

Chân tình đổi chân tình, đứa con dâu Chư Tầm Đào này, bà nhận, bà muốn.

Tiêu Cảnh Độ cùng Tiêu Mịch Lạc: “……”

Thịnh lão phu nhân được Tống ma ma đỡ ra ngoài, sắc mặt đã tốt hơn không ít, nói: “Y tĩnh nói không sai, trong đám trẻ này, Tầm Đào cùng Cảnh Trạm là lớn nhất. Các ngươi nên nghe trưởng huynh, trưởng tẩu nói.”

“Dám bất kính với trưởng huynh, trưởng tẩu, cẩn thận sẽ chịu phạt đấy.”

Con dâu cả nguyện ý tiếp thu Chư Tầm Đào, cuối cùng trên mặt Thịnh lão phu nhân cũng có một chút ý cười.

Năm đó, sau khi định hôn sự cho hai đứa nhỏ xong, con dâu cả cũng không vừa lòng Đào Đào, bởi vì hiếu đạo mới ẩn nhẫn không nói.

Cũng may là rốt cuộc con dâu cả nhìn ra Đào Đào tốt, nguyện ý đối xử tốt với Đào Đào.

Như thế thì sau này có chết, bà cũng có thể an tâm nhắm mắt.

Cảm giác hướng đi càng ngày càng sai, con đường nữ phụ của nàng xuất hiện ngã rẽ, Chư Tầm Đào choáng váng đầu óc, đột nhiên hít hà một hơi.

Thịnh lão phu nhân quan tâm, nói: “Đào Đào, làm sao vậy?”

Chư Tầm Đào miễn cưỡng cười: “Răng đau.”

【Đau lòng.】

【Không phải từ hôn sao?】

【Giấc mộng làm quả phụ của ta phải làm thế nào bây giờ?】

Tiêu Cảnh Độ nhìn về phía Tiêu Mịch Lạc: “Chư Tầm Đào bị tức đến hồ đồ sao? Ta thừa nhận, trước kia ngươi với nương đối tốt với Chư Doanh Yên hơn Chư Tầm Đào nhiều. Nhưng có thế nào thì làm tẩu tử của chúng ta cũng tốt hơn là làm quả phụ chứ.”

“Không đúng, hai người này có thể so sánh sao?”

Các cô nương ở Đô thành không phải đều khóc lóc cướp phải gả cho đại ca hắn, làm thiếu phu nhân thế tử Tiêu gia sao?

Chư Tầm Đào đã đính hôn cùng đại ca hắn, hoàn toàn là chiếm tiện nghi, nếu không thì sao đến lượt Chư Tầm Đào.

Tiêu Mịch Lạc không tình nguyện, Chư Tầm Đào đúng là không thuộc “Nhóm” người kia: “Có thể là làm quả phụ của Dục Vương, nàng không phải xem sắc mặt của ai……”

Đây là ưu điểm duy nhất Tiêu Mịch Lạc có thể nghĩ đến.

Tiêu Cảnh Độ: “……”

Tuy rằng thực xin lỗi đại ca, nhưng lời này, hắn vô pháp phản bác.

Vì xua tan không khí xấu hổ này, Tiêu Cảnh Độ cố ý nói: “Nương, ngày mai Triệu Phương hẹn ta đi thôn trang phía Tây săn thú, ngày kia mới về nhà.”

Tưởng Y Tĩnh nói: “Chú ý an toàn, đừng gây thêm phiền toái cho người ta.”

“Triệu Phương, nhi tử của Triệu thượng thư Triệu Cập?” Chư Tầm Đào lắm miệng hỏi một câu.

“Không sai.” Tiêu Cảnh Độ gật đầu.

Chư Tầm Đào nhìn xem Thịnh lão phu nhân, thử nói: “Ta thấy cuộc hẹn ngày mai này, ngươi vẫn là đừng đi đi.”

Tiêu Cảnh Độ bất mãn: “Việc đã ước định rồi, đại trượng phu sao có thể tùy ý bội ước?”

Chư Tầm Đào nói muốn làm quả phụ, rồi lại khẩu thị tâm phi[1], thật sự coi chính mình là tẩu tử mà quản hắn?

Sau khi bị phủ quyết, Chư Tầm Đào thành thật mà ngậm miệng lại:

【Thôi được, còn lắm miệng nữa thì ta chính là heo.】

【Còn không phải là bị ngựa dẫm gãy chân, trị không khỏi biến thành người thọt sao, vẫn còn mạng nhỏ, không có việc gì.】

【Lão phu nhân là bị chuyện tiểu mập mạp mất tích mới bị dọa tê liệt, Tiêu Cảnh Độ gãy chân không ảnh hưởng lớn.】

【Chỉ cần lão phu nhân không có việc gì, săn thú đúng không? Đi thôi đi thôi.】

Thịnh lão phu nhân: “?”

Tưởng Y Tĩnh: “……”

Tiêu Mịch Lạc: “……” Hay rồi, lần này không phải nàng xui xẻo, là tam ca.

So với việc ném mạng nhỏ thì gãy chân đích xác không tính cái gì.

Tiêu Cảnh Độ “!!”

Làm đại tẩu tương lai của hắn, Chư Tầm Đào lại dễ dàng từ bỏ hắn như vậy, làm như vậy thật sự được à?

Hắn cảm thấy chính mình rất nghe lời, còn có thể cứu vớt một chút, hắn không muốn thành người què.

【Hùng hài tử không nghe lời như Tiêu Cảnh Độ, nên để xã hội dạy hắn làm người】

【Chờ hắn cưỡi lên con “ngựa tốt” mà Triệu Phương cố ý chuẩn bị cho hắn, thì hắn mới biết cái gì là kí©h thí©ɧ.】

Một khi buông bỏ tình tiết giúp người, Chư Tầm Đào lập tức phát hiện, thế giới này vô cùng tốt đẹp.

Chư Doanh Yên mới là người muốn làm tẩu tử của Tiêu Cảnh Độ, nàng ta trọng sinh nên biết ngày mai Tiêu Cảnh Độ đi thì chắc chắn khi về sẽ gãy chân, vậy mà cũng chưa nghĩ tới muốn ngăn cản.

Một người ngoài như nàng thì xem náo nhiệt làm gì, sẽ bị sét đánh đấy.

Tiêu Cảnh Độ xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, cho nên hắn bị gãy chân là do Triệu Phương cố ý hãm hại?

[1] Khẩu thị tâm phi: Ngoài miệng nói là phải, trong lòng nghĩ là trái, chỉ sự dối trá.