Chương 17: Nên trị

“Ngẫm lại, ta vẫn nên nghe lời tổ mẫu và nương, ngày mai không phải ngày lành, không nên ra cửa.” Hắn muốn giữ được cái chân này của mình.

Tiêu Mịch Lạc nhướng mày, tam ca bị sợ hãi nên hồ đồ rồi: “Tổ mẫu với nương không có ngăn cản không cho ngươi ra cửa.”

Tiêu Cảnh Độ liếc mắt nhìn Tiêu Mịch Lạc trắng trợn kéo chân sau một cái, giải thích: “Tổ mẫu cùng nương nói ta nghe lời Chư Tầm Đào, ta nghe Chư Tầm Đào không ra khỏi cửa, còn không phải là nghe tổ mẫu cùng nương sao? Chính là như vậy.”

“Đúng vậy, ngày mai thời tiết không tốt, đừng ra cửa.” Thịnh lão phu nhân lôi kéo tay Tiêu Cảnh Độ không bỏ.

Huyền tôn là bảo, tôn tử cũng là bảo.

Chỉ là gãy chân, không bỏ mạng, bà cũng đau lòng.

Chính là cái tật xấu bất kính Đào Đào này của Cảnh Độ, nên trị!

Nhìn thoáng qua thời tiết bên ngoài trong xanh, Tiêu Mịch Lạc gật đầu, nhiệt độ ngày mai nhất định cao hơn hôm nay, trời nắng to như vậy mà ra cửa thì không quá thoải mái.

Chư Tầm Đào hoài nghi mà đi theo xem thời tiết, được rồi, thời tiết không tốt thì không tốt, dù sao cũng không có quan hệ gì tới nàng.

Cả ngày hôm nay, Thịnh lão phu nhân đã bị không ít kí©h thí©ɧ, cũng may có Chư Tầm Đào làm bạn, hơn nữa những việc đáng sợ mà Chư Tầm Đào nói, còn không có phát sinh cái nào, cảm xúc của Thịnh lão phu nhân đã tốt hơn không ít.

Sau khi lưu luyến tiễn đi Chư Tầm Đào, Thịnh lão phu nhân gọi Tưởng Y Tĩnh đến trước mặt mình: “Việc này, ta sẽ nói cùng lão gia tử.”

Tưởng Y Tĩnh đáp: “Ta cũng sẽ nói một tiếng với hầu gia. Chỉ là nhị thúc bên kia……”

Tiêu Thần Lương là tiểu chủ tử đời thứ tư duy nhất ở trong phủ, lại không phải tôn tử của Tưởng Y Tĩnh mà là chất tôn.

Tiêu lão gia tử cùng Thịnh lão phu nhân cả đời sinh được ba trai một gái, lão đại Tiêu Viễn Sơn, lão nhị Tiêu Viễn Khải, lão tam Tiêu Viễn Thành, tiểu nữ nhi Tiêu Nghiên Như.

Tiêu Viễn Sơn kế thừa hầu phủ, Tiêu Viễn Khải hiện tại là Binh Bộ thị lang, Tiêu Viễn Thành tuy nói là đi vào triều làm quan, nhưng thực tế là học sĩ dạy học ở thư viện.

Nữ nhi duy nhất Tiêu Nghiên Như vào cung làm Hoàng Hậu, còn vì sinh hạ cho Hoàng Thượng hoàng trữ Thái Tử.

Tiêu Thần Lương là tôn tử của lão nhị Tiêu Viễn Khải.

Hiện tại có thể nghe được tiếng lòng của Chư Tầm Đào, ngoài Thịnh lão phu nhân ra thì đều là người đại phòng Tiêu Viễn Sơn.

Cố tình Chư Tầm Đào lại là vị hôn thê của Tiêu Cảnh Trạm, chỉ cần hai bên khuyết thiếu một chút tín nhiệm, Tưởng Y Tĩnh nói cho Tiêu Viễn Khải về chuyện của Tiêu Thần Lương, đều như là lão đại nguyền rủa lão nhị.

“Có vấn đề gì, ngươi cứ kêu hắn tới hỏi ta.” Nhi tử mình sinh đương nhiên bà hiểu, Thịnh lão phu nhân tin tưởng giữa con thứ hai và con cả vẫn phải có chút tín nhiệm này.

Thịnh lão phu nhân chủ động nhận lấy trách nhiệm, cái này làm cho Tưởng Y Tĩnh thở ra một hơi.

Chuyện khác, bà khẳng định là có tin tưởng với Tiêu Viễn Khải.

Nhưng chuyện này đề cập tới tâm can bảo bối của Tiêu Viễn Khải, tình huống tự nhiên bất đồng.

“Đúng rồi, lại đem chuyện của Cảnh Độ nói cho Viễn Khải.”

“Vâng, nương.”