Chương 2: Đào hố cho nữ chính

Tưởng Y Tĩnh chấn động, bộ diêu là do Chư Doanh Yên làm hỏng?

Không có khả năng!

Chư Doanh Yên xưa nay theo khuôn phép cũ[1], phẩm hạnh đoan chính, luôn luôn chăm sóc chiếu cố cho các đệ muội trong nhà.

Ngược lại, Chư Tầm Đào cậy sủng mà kiêu, ngang ngược vô lễ. Trong hai tỷ muội này, đúng là bà càng hướng về Chư Doanh Yên như lời Chư Tầm Đào nói.

Khó trách Chư Tầm Đào luôn gây phiền toái cho Chư Doanh Yên, bởi vì đố kỵ nên Chư Tầm Đào mới có hiểu lầm đối với Chư Doanh Yên như vậy.

Để chứng minh Chư Tầm Đào lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, trong mắt Tưởng Y Tĩnh tràn đầy chờ mong mà nhìn về phía Chư Doanh Yên:

“Doanh Yên, lúc ấy rốt cuộc phát sinh chuyện gì, sao bộ diêu này lại bị hỏng?”

Chư Doanh Yên nghĩ nghĩ, lời nói nhỏ nhẹ: “Kỳ thật Doanh Yên cũng không biết đã xảy ra cái gì, tuy rằng bộ diêu đến tay Tầm Đào mới hỏng, nhưng ta tin tưởng, việc này chắc chắn không có quan hệ gì với Tầm Đào.”

“Nếu như Hoàng Hậu nương nương thật sự muốn trách tội, vậy Doanh Yên sẽ một mình gánh chịu. Rốt cuộc ta là tỷ tỷ của Tầm Đào, theo lý nên chiếu cố muội muội.”

Những lời này của Chư Doanh Yên có thể gạt được người bình thường, nhưng sao có thể qua mắt Tưởng Y Tĩnh, người đã làm chủ mẫu hầu phủ nhiều năm.

Mỗi một câu trong lời của Chư Doanh Yên, đều đang nói nàng tin tưởng Chư Tầm Đào, nhưng mỗi chữ lại chỉ ra, sự thật là Chư Tầm Đào làm.

Một người ngoài như bà còn chưa có định tội Chư Tầm Đào, Chư Doanh Yên lại là nơi chốn thiết hạ bẫy rập cho Chư Tầm Đào, đây vẫn là cô nương khiêm tốn hữu lễ, phẩm mạo xuất chúng trong mắt bà sao?

“Tầm Đào, ngươi có gì để nói không?”

Nghe thấy Tưởng Y Tĩnh còn cho Chư Tầm Đào cơ hội giải thích, trong lòng Chư Doanh Yên hơi khẩn trương một chút.

Nhưng sau đó, phản ứng của Chư Tầm Đào khiến nàng vừa có chút ngoài ý muốn lại yên tâm: “Ta nghe tỷ của ta.”

【Cuối cùng đã tới bước tiến cung thỉnh tội rồi.】

【Đến lúc đó, tất cả mọi người đều sẽ cảm thấy Chư Doanh Yên là hiệp sĩ đội nồi[2], ta đã hoành hành ngang ngược lại không chịu trách nhiệm, chỉ biết đẩy trưởng tỷ ra chắn tội.】

【Chư Doanh Yên là một cô nương rất tốt, xứng với Tiêu Cảnh Trạm. Mà ta mọi thứ đều không ra gì, dựa vào xuất thân, cũng chỉ có thể xứng với người chết, làm góa phụ thôi.】

【Được được được, làm nhanh lên.】

Tưởng Y Tĩnh ngơ ngẩn, Chư Doanh Yên tiến cung thỉnh tội, tương đương là làm Chư Tầm Đào sai càng thêm sai, Chư Tầm Đào cũng sẽ vì chuyện này mà hỏng hết thanh danh.

Ngược lại, Chư Doanh Yên sẽ nhân cơ hội lần này, dẫm lên Chư Tầm Đào nâng cao một bước……

Trước kia sao bà lại không nhìn ra, Chư Doanh Yên là người giỏi tính kế như vậy, lại còn là một kẻ thích dẫm lên thân muội muội hướng lên trên?

Bỗng chốc, Tưởng Y Tĩnh thu lại vẻ từ ái trên mặt, lộ ra thần sắc nghiêm nghị: “Doanh Yên, ta hỏi ngươi lần nữa, bộ diêu này thật sự là do Tầm Đào lộng làm hỏng sao?”

Chư Doanh Yên vốn đang vui vẻ sau khi nghe Tưởng Y Tĩnh nói vậy liền hoảng sợ: “Hầu, hầu phu nhân…… Ta, ta nhìn đến…… Không phải, ta không rõ bộ diêu này hỏng như thế nào, chỉ biết Tầm Đào chạm vào, sau đó liền hỏng rồi……”

“Ngươi có từng đυ.ng vào bộ diêu này không?”

Ánh mắt của Chư Tầm Đào lóe lóe:

【Trời ạ, ngươi phát hiện trọng điểm rồi!】

【Chỉ số thông minh của chủ mẫu hầu phủ rốt cuộc online rồi? Không phải nói, hầu phu nhân yêu thích Chư Doanh Yên đến tận tâm khảm, mỗi ngày đều buồn bực vì sao Chư Doanh Yên không phải con dâu tương lai của mình à?】

Câu đầu tiên Chư Tầm Đào nói, Tưởng Y Tĩnh nghe không hiểu.

Nhưng Chư Tầm Đào khen chỉ số thông minh của bà online, bà lại hiểu được đại khái là có ý tứ gì, nửa là kiêu ngạo nửa là tức giận.

Bà chỉ là nhất thời bị che mắt, cảm thấy Chư Doanh Yên là một đứa nhỏ ngoan ngoãn, ấn tượng đầu tiên như thế nên mới thiếu chút nữa oan uổng Chư Tầm Đào.

Đến nỗi muốn cho Chư Doanh Yên làm con dâu của mình, đó đã là chuyện xưa rồi.

Hiện tại……

Ánh mắt Tưởng Y Tĩnh nhìn Chư Doanh Yên vừa lãnh đạm lại xa cách.

Lúc đầu Chư Doanh Yên có chút hoảng loạn, nàng còn tưởng rằng như vậy hẳn là có thể định tội cho Chư Tầm Đào, không cần tốn nhiều sức, nhưng tốt xấu gì nàng cũng là người đã sống lại một lần, rất nhanh liền trấn định lại:

“Bẩm phu nhân, ta đã chạm qua.”

Lúc này, Tưởng Y Tĩnh đã biết rõ ràng tính toán của Chư Doanh Yên.

Hai chị em đều từng chạm qua bộ diêu, hiện tại đã không có nhân chứng, nếu không có chứng, vậy thì cuối cùng ai là người làm tổn hại vật ngự ban sẽ dựa vào hình tượng tốt xấu của hai chị em ở trong lòng mọi người ngày thường.

Điểm này, Chư Doanh Yên hơn hẳn Chư Tầm Đào.

Chư Doanh Yên đang chơi chiến thuật tâm lý.

Sau khi nghe được đáp án, Tưởng Y Tĩnh thu hồi ánh mắt: “Hai tỷ muội ngươi đều là khách của hầu phủ, bộ diêu bị tổn hại, chủ nhân hầu phủ cũng có một phần trách nhiệm không biết bảo quản.”

“Trong cung có hỏi tội, hầu phủ chúng ta sẽ ra mặt giải quyết, hai người các ngươi về phủ đi.”

Chư Tầm Đào: “?”

Chư Doanh Yên: “!”

Chư Doanh Yên: “Ta, chúng ta không tiến cung, không phải là bất kính đối với Hoàng Hậu nương nương sao?” Hầu phu nhân có ý gì vậy?

Hầu phủ một mình gánh chịu, làm Chư Tầm Đào tránh được một kiếp, vậy hôm nay không phải là nàng tốn công vô ích sao?

Chư Tầm Đào lại quan tâm đến một vấn đề khác:

【Không cho Chư Doanh Yên tiến cung thỉnh tội, mất đi cơ hội biểu hiện này, vậy hôm nay khổng phải sẽ không từ hôn được sao?】

【Ta đã đào cái hố ra rồi, như vậy sao Chư Doanh Yên nhảy vào hố được nữa?】

[1] Theo khuôn phép cũ: tuân thủ các quy tắc phù hợp với các chuẩn mực của xã hội.

[2] Hiệp sĩ đội nồi: gánh tội thay