Chương 23: Có thâm ý khác

Long có nghịch lân, sau khi Chư lão gia tử chết, chỉ còn hai người Chư Tầm Đào để ý, một người là lão phu nhân, một người khác chính là lão hầu gia.

Mệnh nàng không tốt, cũng không ngại Chư Doanh Yên thiết kế hãm hại chính mình, cướp đoạt Tiêu Cảnh Trạm.

Nhưng Chư Doanh Yên vì bản thân mà xuống tay với lão phu nhân, vậy thì nàng không nhịn nổi.

Chư Tầm Đào nhớ rõ ràng, ở trong quyển sách này, nữ chính Chư Doanh Yên cầm trong tay kịch bản đoàn sủng.

Ở nhà mẹ đẻ, nương đau cha coi trọng.

Ở nhà chồng, ngoài cực phẩm lão phu nhân cùng lão hầu gia trong lòng có đối tượng khác làm cháu dâu, thì những người còn lại trong phủ đều vừa lòng Chư Doanh Yên, cảm thấy chỉ có Chư Doanh Yên mới xứng đôi với thế tử Tiêu Cảnh Trạm.

Đến nữ phụ pháo hôi như nàng, cũng chỉ là công cụ chiếm chỗ cho nữ chính trong giai đoạn trước mà thôi.

Nếu không có nàng sớm được định ra hôn sự cùng Tiêu Cảnh Trạm, Tiêu Cảnh Trạm xuất sắc như vậy, quận chúa hay công chúa gì đó cũng đều đánh vỡ đầu vì y, đâu đến lượt Chư Doanh Yên.

Nhưng nguyên nhân chính cũng là vì có nàng làm đối lập, người Tiêu gia mới càng dễ dàng tiếp thu Chư Doanh Yên.

Nàng không chỉ có tác dụng chiếm chỗ giúp nữ chính, mà còn là một mảnh lá xanh phụ trợ đóa hoa hồng nữ chính này.

Tất cả những thứ đó, nàng đều không quan tâm.

Nhưng Chư Doanh Yên lại vì để bản thân thuận lợi gả vào hầu phủ, cuộc sống càng thoải mái, mà muốn diệt trừ hai vợ chồng lão hầu gia chỉ thích mình không thích nàng ta, Chư Tầm Đào liền không thể khống chế tính tình của mình được nữa.

Lúc đọc sách, nàng liền cảm thấy khi nữ chính nhắc tới cái chết của lão phu nhân thì có chút cảm giác kỳ quái.

Hôm nay sau khi nghe hầu phu nhân nói xong, Chư Tầm Đào dám khẳng định, chả có cái gì là ngoài ý muốn hết, tất cả đều do người làm!

Tiêu Cảnh Độ cùng Tiêu Mịch Lạc: “?”

Tưởng Y Tĩnh: “!”

Tiêu Cảnh Độ cùng Tiêu Mịch Lạc hai mặt nhìn nhau, tuy rằng bọn họ biết Chư Doanh Yên cũng không có tốt đẹp như trong tưởng tượng.

Nhưng tổ mẫu và Chư Doanh Yên không oán không thù, nếu nói Chư Doanh Yên phải hạ độc thủ với Chư Tầm Đào, bọn họ liền không có gì lạ cả.

Nhưng Chư Doanh Yên đối phó tổ mẫu thì có chút không thông?

Dù cho trong lòng có nghĩ điều này là không thể nào, nhưng bị nhiều lần giáo huấn như vậy, Tiêu Cảnh Độ cùng Tiêu Mịch Lạc đã học được cách câm miệng, không dễ dàng phản bác, phủ định lời Chư Tầm Đào nói.

Tưởng Y Tĩnh nghĩ nhiều hơn nhi nữ của mình, Chư Doanh Yên vì muốn khống chế hầu phủ càng tốt, liền hao tổn tâm huyết giới thiệu kẻ ái mộ mình cho Mịch Lạc quen biết.

Như vậy đối với lão phu nhân rõ ràng bất công với Chư Tầm Đào, Chư Doanh Yên sẽ sinh ra sát tâm, cũng không kỳ quái chút nào.

Nhưng nếu không có Chư Tầm Đào nhắc nhở, bà cũng sẽ không nghĩ đến Chư Doanh Yên lại ác độc như vậy.

“Đầu bếp kia còn ở trong phủ không?” Chư Tầm Đào tự cho là đã ẩn giấu được tâm sự, chuyên tâm thu thập người ra tay trước đã.

Tiêu Mịch Lạc vội vàng đáp: “Đã sớm đuổi đi rồi.”

“Được rồi.” Một đầu bếp phạm sai lầm bị hầu phủ đuổi ra, về sau vô pháp lại ăn chén cơm này.

Trừng phạt như vậy, miễn cưỡng được.

“Ta đi xem lão phu nhân.” Ở chung với mấy người Tưởng Y Tĩnh, Chư Tầm Đào cảm thấy không được tự nhiên

Tiêu Cảnh Độ vội hỏi một câu: “Tẩu…… Tầm Đào cô nương, ngươi xem ta tránh thoát kiếp nạn hôm nay, về sau có thể bình bình an an không?”

“A?” Chư Tầm Đào ngạc nhiên, nàng cũng không biết đoán mệnh.

Không rảnh lo Chư Tầm Đào kinh ngạc, Tiêu Cảnh Độ chấp nhất mà muốn một đáp án.

Nếu không, chỉ sợ về sau hắn đều ngủ không yên, ác mộng quấn thân.

Hơn nữa, thực sự có nguy hiểm, chỉ cần được Chư Tầm Đào nhắc nhở, hắn liền còn có đường sống.

Không hiểu vì sao Tiêu Cảnh Độ lại kiên trì như vậy, Chư Tầm Đào cho một đáp án vô cùng quy củ: “Tam công tử đại nạn không chết, tất có hạnh phúc cuối đời.”

【Không bị ngựa dẫm thành người què, đương nhiên liền sẽ không bởi vì chịu kí©h thí©ɧ, hậm hực tự sát.】

【Giữ được mạng nhỏ, nhân sinh như cũ, lại cưới vợ sinh con, coi như có hậu phúc.】

Tiêu Cảnh Độ âm thầm thở ra một hơi, vậy là tốt rồi, buổi tối hôm nay hắn có thể ngủ một giấc an ổn.

Nghe được đáp án vừa lòng, sắc mặt Tưởng Y Tĩnh hòa hoãn không ít: “Mượn cát ngôn của ngươi, Cảnh Độ ngày sau nhất định có thể vô tai vô nạn, bình an trôi chảy.”

Chư Tầm Đào cảm thấy kỳ quái, sao nàng lại cảm thấy, lời hầu phu nhân nói có thâm ý khác.

Ưm……

Nhất định là nàng suy nghĩ quá nhiều!

A, nàng muốn nhanh nhìn thấy lão phu nhân, chỉ có thời điểm ở bên lão phu nhân, nàng mới không cần nghĩ nhiều như vậy.