Chương 24: Nhìn lầm người

Nhìn bóng dáng Chư Tầm Đào rời đi chật vật như bị chó rượt, Tưởng Y Tĩnh bất đắc dĩ lắc đầu, có một số việc chỉ có thể từ từ tới, có gấp cũng không được.

“Nương, chuyện của tổ mẫu thật sự là do Chư Doanh Yên làm ra sao?”

Chư Tầm Đào đi rồi, mẫu tử ba người có thể tâm tình một phen.

Tiêu Mịch Lạc trước kia tín nhiệm Chư Doanh Yên nhất, là người đầu tiên không nhịn được, muốn xác nhận với nương của nàng một chút.

Tưởng Y Tĩnh có chút đau đầu: “Trước đó chúng ta nghĩ sự tình quá mức đơn giản, vô cớ đưa tới cho hầu phủ một cái tai họa như Chư Doanh Yên.”

Ngàn không nên vạn không nên, bà không nên bởi vì nhất thời bất mãn liền có thành kiến với Chư Tầm Đào, lại có hảo cảm với Chư Doanh Yên.

Nếu không phải bà cho Chư Doanh Yên hy vọng, không chừng Chư Doanh Yên chưa chắc sẽ sinh ra ý niệm ác độc như vậy đối với lão phu nhân.

“Chuyện tới hiện giờ, chúng ta không nên hoài nghi gì Tầm Đào.”

Tiêu Cảnh Độ trầm mặc trong chốc lát, mới âm u nói: “Cẩn thận ngẫm lại, Chư Doanh Yên đích xác có mục đích hạ độc thủ với tổ mẫu.”

“Nếu như không có tổ mẫu kiên trì giữ gìn Chư Tầm Đào, hôn sự của đại ca cùng Chư Tầm Đào sớm đã không còn. Tự nhiên, Chư Doanh Yên liền có cơ hội thành đại tẩu của chúng ta.”

Nghĩ đến cái “Tự nhiên” đáng sợ này, hai huynh muội Tiêu gia sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, Tưởng Y Tĩnh cũng đen mặt.

Tiêu Cảnh Độ phun ra một ngụm trọc khí: “Cưới vợ cưới hiền, kỳ thật Chư Tầm Đào khá tốt. Nương, ngươi quản quản đại ca, kêu ca ấy đừng kén chọn như vậy.”

Tiêu Cảnh Trạm đang chuẩn bị bước vào, vừa lúc nghe được một câu cuối cùng đệ đệ mình nói, tức giận đến mức muốn bổ cho hắn một đao, đem hai cái đùi y mới giữ được cho hắn đánh gãy!

“Nương.”

Nhìn thấy trưởng tử đã trở lại, Tưởng Y Tĩnh gật đầu: “Chuyện của Triệu Phương đều đã xử lý tốt rồi?”

“Vâng.” Động thủ chính là người Triệu gia, chỉ là nô tài hồ đồ, động tay động chân nhầm vào Triệu Phương. Đây là đáp án duy nhất Triệu gia có thể tra được.

“Chư Tầm Đào đâu?”

“Đi xem tổ mẫu ngươi. Tầm Đào đứa nhỏ này là thiệt tình quan tâm tổ mẫu các ngươi, trước kia chúng ta đều hiểu lầm nàng.”

Nếu không phải đột nhiên nghe được tiếng lòng của Chư Tầm Đào, nàng cũng chưa nghĩ đến chính mình có thể hồ đồ đến loại tình trạng này.

Tiêu Cảnh Độ đâm đâm bả vai huynh trưởng, tốt bụng nhắc nhở: “Đại ca, mỗi lần Chư Tầm Đào tới phủ thăm tổ mẫu, thật sự chỉ là vì thăm tổ mẫu, không phải vì muốn ngẫu nhiên gặp mặt ngươi.”

Tiêu Mịch Lạc ngượng ngùng: “Đúng vậy, Tầm Đào tỷ tỷ tới phủ, không có quan hệ gì tới đại ca.”

Trước kia xem không rõ, hôm nay nàng thấy rõ ràng.

Sau khi tới hầu phủ, Tầm Đào tỷ tỷ chưa từng nhắc tới đại ca nàng, ngay cả tiếng lòng cũng chưa có phần đại ca nàng, chỉ có tâm tâm niệm niệm nhớ đến tổ mẫu nàng.

Trong lòng Tiêu Mịch Lạc và Tiêu Cảnh Độ đồng thời nổi lên một cái nghi hoặc:

Tại sao bọn họ là nhận định một người trong lòng trong mắt đều chỉ có tổ mẫu, là một nữ nhân nịnh nọt tuỳ tiện, làm mọi việc là vì đại ca bọn họ như vậy?