Chương 26: Mlem

Tưởng Y Tĩnh xoa xoa huyệt Thái Dương của mình: “Tầm Đào chịu nhiều ủy khuất như vậy, trách nhiệm phần nhiều thuộc về ta. Tóm lại…… Sẽ không.”

“Hiện giờ đã cởi bỏ hiểu lầm, Cảnh Trạm, ngươi phải ở chung với Tầm Đào thật tốt. Hơn nữa, tuổi tác của ngươi và Tầm Đào đều thích hợp, việc hôn nhân của hai ngươi cũng nên tiến hành rồi.”

Chỉ cần Cảnh Trạm và Tầm Đào thành thân, chẳng sợ Chư Doanh Yên có tâm tư gì, cũng không đến mức nhị nữ hầu một phu, làm thϊếp thất cho muội phu của mình.

Chư Tầm Đào lúc này đang ở thiên viện đùa cho Thịnh lão phu nhân vui vẻ, nào biết đâu rằng hầu phu nhân lại đang tính toán để nàng và Tiêu Cảnh Trạm mau chóng thành thân.

Nếu như nàng biết, nhất định sẽ không màng hình tượng, vừa lăn vừa bò mà chạy ra phủ Vĩnh Tĩnh Hầu.

Thịnh lão phu nhân bắt lấy tay Chư Tầm Đào, mặt mày hớn hở mà nói: “Cảnh Trạm quả nhiên là đứa nhỏ có phúc khí.”

Tuy rằng bà không biết vì sao Đào Đào đột nhiên có bản lĩnh biết trước tương lai.

Nhưng bọn họ có thể nghe được tiếng lòng của Đào Đào, đây đúng là chuyện tốt với Tiêu gia.

Có Đào Đào ở, ngày sau hầu phủ bọn họ nhất định xu cát tị hung, tránh được tai kiếp.

Chư Tầm Đào không hiểu ra sao, người tìm được đường sống trong chỗ chết là Tiêu Cảnh Độ.

Lão phu nhân có muốn khen thì cũng nên khen tam tôn tử nhà mình, sao lại nhắc đến Tiêu Cảnh Trạm ……

Hiện giờ, ngay cả lão phu nhân đều giống với những người Tiêu gia khác, tư duy khiêu thoát như vậy, nàng hoàn toàn không theo kịp tiết tấu.

“Tổ mẫu, nhị thúc mang theo Thần Lương tới xem ngươi.” Tiêu Mịch Lạc đi theo phía sau nhị thúc Tiêu Viễn Khải, nháy mắt trêu đùa tiểu mập mạp trong lòng ngực nhị thúc.

Tiểu mập mạp kêu “Đô đô, đô đô”, bị đậu đến cười “Khanh khách” không ngừng, nước dãi đều chảy xuống luôn.

Tiêu Viễn Khải không chê chút nào, cầm khăn lau nước miếng cho tiểu mập mạp.

【Tiêu Thần Lương?】

Tiểu bảo bối của Tiêu gia này, Chư Tầm Đào chỉ nghe kỳ danh mà chưa từng thấy mặt.

Tiêu gia bảo hộ bé rất tốt, dù sao Chư Tầm Đào tới Tiêu gia nhiều lần như vậy, nàng đều không có gặp tiểu mập mạp lần nào.

Không giống Chư Doanh Yên, đều ôm vài lần rồi.

Cũng may Chư Tầm Đào vừa không để ý, cũng không ăn dấm.

Người ta là nữ chính, người gặp người thích, nữ pháo hôi đến quỷ thấy đều sầu như nàng thì xem náo nhiệt gì.

Nhưng mà hôm nay biết rõ nàng ở đây, Tiêu gia cũng không cất giấu, không sợ nàng dạy hư tiểu mập mạp?

Rốt cuộc là lần đầu tiên gặp mặt, Chư Tầm Đào lặng lẽ đem ánh mắt hướng về phía tiểu mập mạp trong lòng ngực Tiêu Viễn Khải.

Chỉ thấy bé con người ngắn một mẩu, một thân áo gấm màu lam khiến cho tiểu mập mạp trắng xinh giống như bánh dày vậy.

Khuôn mặt còn chưa rút đi nét mập mạp trẻ con, mỗi khi bé cử động là thịt lại rung rung, nhìn cứ như đang gõ thạch trái cây vậy, trắng nõn trơn mềm.

Đôi mắt to ngập nước đen bóng, cái miệng nhỏ đô đô, âm thanh ngọt ngào.

Trong nháy mắt, thanh máu của Chư Tầm Đào không thể tự khống chế bị rút cạn: Manh chết người không đền mạng!

Hầu phủ chính là nhà của nam chính Tiêu Cảnh Trạm, Tiêu Cảnh Trạm lớn lên tuấn dật bất phàm, khí chất như trích tiên, mà giá trị nhan sắc của những người khác trong Tiêu gia cũng đều siêu cao.

Nếu không, sao Chư Tầm Đào lại bị Tiêu Mịch Lạc khi còn nhỏ mê hoặc, chiếu cố tiểu loli Tiêu Mịch Lạc như muội muội ruột.

Ai mà không có chút thuộc tính nhan khống.

【Mlem mlem, bé con thật là manh, thật muốn RUA[1], thật muốn hút, thật muốn nắn nắn!】

【A a a, mau cho ta ôm một cái!】

Chư Tầm Đào cuồng loạn không thể tự khống chế, ma âm của nàng không ngừng vang lên ở bên tai người Tiêu gia, nhưng trên mặt, Chư Tầm Đào bình tĩnh giống như không thấy được Tiêu Thần Lương, chỉ vây quanh Thịnh lão phu nhân.

[1] RUA: Phương ngôn Thiểm Tây, Cam Túc Tứ Xuyên, Quý Châu gần nghĩa với sờ, xoa, chà, xát, nhưng thể hiện ý mạnh hơn