Chương 5: Đời này, nàng không muốn làm Hoàng Hậu gì nữa.

“Mịch Lạc muội muội, rốt cuộc ngươi làm sao vậy, hay là gọi đại phu đến xem đi.”

Sắc mặt Tiêu Mịch Lạc rất là khó coi, Chư Doanh Yên không chút nghi ngờ là đối phương cố ý hủy hẹn với mình.

“Ngươi, ngươi ngươi đừng tới đây.”

Chư Doanh Yên tới gần một bước, Tiêu Mịch Lạc liền lui về phía sau một bước, tránh không được, liền chạy trốn ra phía sau Chư Tầm Đào, khiến cho Chư Tầm Đào thiếu chút nữa phun nước trà trong miệng ra.

Đầu tiên là hầu phu nhân, hiện tại lại là Tiêu Mịch Lạc, tình huống này là sao?

Khuôn mặt Tiêu Mịch Lạc như khóc tang, hô: “Nương, ta không cần đại phu, ta muốn đại sư!”

Nàng trúng tà, nhất định là nàng đã trúng tà!

Nàng không muốn đi chết, hơn nữa, sao nàng có thể nghe đến chuyện đáng sợ như vậy.

Tiêu Mịch Lạc chạy ra sau lưng Chư Tầm Đào trốn mình, cái này khiến cho sắc mặt của Chư Doanh Yên lúc xanh lúc trắng: “Mịch Lạc muội muội, ngươi như vậy, ta sợ hãi.”

“Hầu phu nhân, Mịch Lạc muội muội có phải sợ Hoàng Hậu nương nương trách tội, cho nên mới bị chấn kinh quá độ hay không?”

Tưởng Y Tĩnh thu lại tàn khốc trong mắt.

Tất cả những thứ đó còn chỉ là lời nói một phía của Chư Tầm Đào, lại là chuyện chưa phát sinh, nàng không nên mắc phải sai lầm tương tự, dễ tin tiếng lòng của Chư Tầm Đào giống như Chư Doanh Yên trước kia.

Mặc dù biết khả năng Chư Tầm Đào gạt người là cực kỳ bé nhỏ, Tưởng Y Tĩnh cũng không muốn lại tùy tiện ấn tội cho người ta.

Cũng may Tiêu Mịch Lạc biết sợ hãi, tự mình cự tuyệt ước hẹn ngày mai, nguyện ý thành thành thật thật ở lại trong nhà.

Bởi vậy, Tưởng Y Tĩnh suy đoán ra, nữ nhi cũng có thể nghe được tiếng lòng của Chư Tầm Đào giống mình.

“Sắc trời hôm nay đã không còn sớm, không tiện lưu nhị vị dùng bữa……”

Chư Doanh Yên vội vàng hành lễ: “Làm phiền quý phủ đã lâu, ta cùng Tầm Đào cũng nên hồi phủ, hôm nay, đa tạ hầu phu nhân cùng Mịch Lạc muội muội khoản đãi.”

Chư Doanh Yên được hoan nghênh ở hầu phủ muốn đi về, Chư Tầm Đào sao có thể không biết xấu hổ mà ăn vạ, liền đi theo phía sau Chư Doanh Yên rời đi.

Mới ra khỏi cửa lớn hầu phủ, đi lên xe ngựa nhà mình, Chư Doanh Yên đưa tay ra bắt lấy tay Chư Tầm Đào: “Ngươi có nói cái gì với hầu phu nhân và Mịch Lạc muội muội sau lưng ta không?”

Chư Tầm Đào lắc đầu: “Ta có ở riêng với hầu phu nhân cùng Tiêu Mịch Lạc hay không, không phải đại tỷ ngươi là rõ ràng nhất à. Nếu ta nói gì đó, sao đại tỷ lại không có nghe được.”

Chư Doanh Yên ngẫm nghĩ rồi thu hồi tay lại: “Chư Tầm Đào, ngươi là muội muội ta, ta mới có thể khuyên ngươi. Làm người phải biết giữ bổn phận, ngươi đừng có lại chọc cha mẹ tức giận, khiến Chư gia hổ thẹn.”

Chư Tầm Đào ngoan ngoãn gật đầu: “Đã biết, đại tỷ.”

Bộ dáng nghe lời hiểu chuyện của Chư Tầm Đào khiến trong lòng Chư Doanh Yên thoải mái một ít, hai đời, người muội muội này thật đúng là chưa bao giờ tranh đoạt gì với nàng.

Đời trước, nàng muốn trở thành Hoàng Hậu cao cao tại thượng, vì thế nhờ nương nghĩ cách. Quả nhiên, nàng thành lương đệ[1] của Thái Tử, Thái Tử đăng cơ, nàng chính là Hiền phi.

Đáng tiếc, trong cung có quá nhiều nữ nhân, mỗi người chẳng những xinh đẹp như hoa, hơn nữa lại giỏi tính kế tranh sủng, Thái Tử lại là người phụ lòng bạc tình.

Nàng không chỉ không thể lên làm Hoàng Hậu, còn bị nữ nhân trong cung hãm hại bị biếm vào lãnh cung, thê thảm chết đi.

Mà muội muội Chư Tầm Đào này thì ngược lại, dựa vào mối hôn sự do tổ phụ định ra cho nàng, bình an gả cho Tiêu Cảnh Trạm, phu thê ân ái, cả đời trôi chảy, làm được nhất sinh nhất thế nhất song nhân.

Đời này, nàng không muốn làm Hoàng Hậu gì nữa.

So sánh với bảo tọa băng lãnh trong cung, thì tình lang tình thâm ý trọng như Tiêu Cảnh Trạm càng thêm trân quý.

[1] Lương đệ: thị thϊếp của thái tử.