Chương 17: Bíp bíp

Nghe thấy động tĩnh phía sau, Cố Tịch Tịch bối rối quay đầu lại, trong tay ôm một con thỏ nhồi bông.

Đôi mắt nhỏ thuần khiết đó lại khiến trái tim Cố Vãn Vi một lần nữa đau nhói.

Cô vừa định bước vào phòng thì Cố Cảnh Diễn đã tóm lấy cô, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Cố Cảnh Diễn kéo Cố Vãn Vi sang một bên và nói về Cố Tịch Tịch .

Anh cử người đến điều tra và phát hiện ra rằng gia đình này đối xử rất không tốt với Cố Tịch Tịch . Họ đã đánh đập, mắng mỏ cô trong 4 năm qua và thường xuyên bỏ đói cô, khiến đứa bé bốn tuổi bị chậm phát triển và suy dinh dưỡng nghiêm trọng.

Cậu bé cũng thấp hơn nhiều so với những đứa trẻ bốn tuổi khác.

Tiêu Gia Vượng là một kẻ độc ác, nóng nảy và thích đánh đấm, mặc dù những người hàng xóm xung quanh cảm thấy Cố Tịch Tịch đáng thương nhưng họ cũng không dám nói gì.

Lần này vì quá đáng thương nên người hàng xóm kia mới đủ can đảm để gọi cảnh sát.

Chồng cô ấy cũng phàn nàn rằng cô là người tọc mạch siwj nếu Tiêu Gia Vượng trả thù thì sao?

Khi Đường Âm cùng người của mình đến, Tiêu Gia Vượng đang gõ cửa nhà hàng xóm

Với vẻ đe dọa, nói rằng anh ta sẽ gϊếŧ cô, đổ lỗi cho cô vì đã can thiệp vào việc riêng của mình và gây rắc rối cho gia đình họ.

Cố Cảnh Diễn yêu cầu Đường Âm gửi một số tiền và một căn hộ mới đến nhà người hàng xóm đó, nếu không có cô, anh đã không thể đoàn tụ với con gái nhanh như vậy và đưa cô ra khỏi địa ngục.

Với sự giúp đỡ của Đường Âm, gia đình hàng xóm đã dọn ra khỏi nhà chỉ trong 2 giờ và chuyển đến ngôi nhà mới chỉ qua đêm.

Thoát khỏi tên ma quỷ Tiêu Gia Vượng .

Sau khi nghe được chuyện của Cố Tịch Tịch, Cố Vãn Vi tức giận đến mặt đỏ bừng, không ngừng vung tay đấm vào không khí.

“Đáng chết! Em muốn gϊếŧ tên cặn bã này!”

Cố Cảnh Diễn nghe được hai chữ “Gϊếŧ”, anh nhướng mày nhìn cô.

“Em không gϊếŧ hắn ta nhưng em nhất định phải đánh hắn để giải tỏa cơn giận của mình!” Cố Vãn Vi bĩu môi, chắp tay thở dài bằng mũi.

“Em đã phái người đi điều tra, gia đình này có thể đã bắt cóc Tịch Tịch, nếu tìm được bằng chứng, không ai có thể trốn thoát.” Cố Cảnh Diễn giơ tay vỗ vỗ đầu Cố Vãn Vi. “Không em không cần phải hành động thiếu suy nghĩ như vậy. Đừng vì kẻ không đáng mà làm người sai.”

“Hừ.” Cố Vãn Vi cắn môi tức giận, toàn thân sắp bốc khói.

“Nếu thật sự không ngủ được, em có thể làm hành động nhỏ chút, ngăn người khác nắm được nhược điểm lợi dụng em đó.”

Cố Vãn Vi lắc đầu, hưng phấn hỏi: “Em có thể tìm người dạy hắn một bài học được không? Chỉ cần em không làm là được mà đúng không. Chỉ cần không bị nắm thót thôi đúng không?”

Bóng lưng của người anh cả im lặng và đáng tin cậy.

Ngay cả người anh cả vốn luôn điềm tĩnh, thoải mái, nhưng bây giờ dường như anh cả cũng rất tức giận.

Cố Vãn Vi nghĩ rằng mình có thể dạy cho tên cặn bã đó một bài học nên cô vui vẻ ngâm nga một câu và gửi một loạt tin nhắn đến một số nhất định.

“Nhân tiện, em có thể bíp bíp được không?” Cố Cảnh Diễn vốn muốn hỏi Cố Vãn Vi là cô có thể đọc được suy nghĩ của Cố Tịch Tịch không.

Nhưng ngay khi anh nói, lời nói của anh im lặng thành tiếng bíp.

Cố Vãn Vi vừa gửi tin nhắn xong, ngơ ngác ngước lên: “A? Anh, anh đang kêu cái gì vậy?”

Cố Cảnh Diễn : “...” Anh ấy hình như đang bị mắng.