Chương 4: Khó mà hòa hợp

Chuyển ngữ: Team Sunshine

Trước tiên Cam Điền báo cáo tình hình hiện tại với công ty, sau đó lại gọi điện cho khách hàng đã hẹn trước để xin lỗi.

Ngoài cửa sổ, mùi thức ăn ngon bay ra từ bếp của nhà hàng xóm khiến bụng cô bắt đầu không kìm được mà réo lên.

Cô bật điện thoại, chuẩn bị gọi đồ ăn mang về rồi thu dọn đồ đạc, chiến đấu với virus trong 14 ngày.

Chỉ là, trước đây sân ga có rất nhiều cửa hàng, giờ đều đã trống trơn, nhân viên chăm sóc khách hàng cho biết do khu vực của cô bị phong tỏa nên tất cả các cửa hàng bán đồ ăn đều tạm thời đóng cửa, thời gian mở lại sẽ được thông báo sau.

Đây không phải là... cô chuẩn bị sắp chết đói hay sao?

Khi Cam Điền đang bàng hoàng và bất lực, cô nhìn thấy Giang Dĩ Hằng cầm một cái cốc đi vào bếp.

Anh nâng chiếc phích cổ màu xanh trắng lên, tự rót cho mình một tách trà theo phong cách của một cán bộ kì cựu. Ánh hoàng hôn màu vàng cam từ cửa sổ rơi xuống, phủ lên khuôn mặt thanh tú và hoàn mỹ của anh một vầng hào quang màu vàng nhạt mịn màng.

Mùi thơm của trà cứ quanh quẩn trong không gian.

Gương mặt Cam Điền thả lỏng, nép bên cửa phòng bếp, nhìn người đàn ông cao lớn đẹp trai, cười nịnh nọt nói: "Dĩ Hằng, buổi tối nay chúng ta ăn gì?"

Hàm ý chính là muốn anh đưa cô đi ăn.

Giang Dĩ Hằng ngoảnh mặt làm ngơ, tiện tay lấy ra một túi yến mạch Quaker từ trong tủ, đặt lên bàn ăn, lặng lẽ không nói một lời, cầm cốc đi vào phòng ngủ. .

Cam Điền vội vàng chạy tới ngăn cản anh, dài giọng lẩm bẩm nói: "Ăn cái này sao? Anh biết tôi ghét nhất là ăn bột yến mạch."

"Có thể chọn không ăn."

Cam Điền hét lên: "Giang Dĩ Hằng, tại sao anh lại như thế chứ? Đây là khoảng thời gian rất khó khăn, mọi người đều phải đồng tâm hiệp lực."

Người đàn ông nhướng mày liếc nhìn cô, đôi môi mỏng mím lại đầy quyến rũ: "Nếu cô không hài lòng, cô có thể đi."

Hai câu nói kích động cơn thịnh nộ của Cam Điền,

hoàn toàn xua tan ý định cùng anh chung sống hòa bình.

"Giang Dĩ Hằng, anh đứng lại đó cho tôi!"

Cô ngăn lại từ phía sau rồi lao đến trước mặt anh, tức giận tuyên bố:

"Giang Dĩ Hằng, anh nghe cho kĩ. Tôi Cam Điền, cho dù chết đói hay chết ở bên ngoài, có nhảy từ đây xuống, cũng sẽ không ăn một chút đồ ăn nào của anh!"

Hừm, đối với loại đàn ông này không nên khúm núm nịnh bợ! Phải cho anh thấy sự lợi hại của cô là như thế nào.

Vừa dứt lời, người đàn ông nhìn cô như một con ngốc, quay người lại, im lặng đóng cửa phòng.

Cam Điền thả người trên ghế sô pha, mở WeChat, gửi một tin nhắn cho Thạch Thiến.

[Thạch Thiến Thiến, tên khốn Giang Dĩ Hằng đó muốn bỏ đói mình! Anh ta không cho mình ăn cái gì cả!]

Trước khi tin nhắn thứ hai được gửi đi, Thạch Thiến ngay lập tức gọi một cuộc điện thoại để trấn an cô đừng lo lắng, ngày mai cô ấy sẽ lái xe đến đưa đồ ăn cho cô.

Nước mắt ngọt ngào nóng hổi tràn đầy hốc mắt, cô sắp khóc ngay tại chỗ rồi, đến thời khắc mấu chốt cũng chỉ có tình chị em.

Nhưng tối nay cô không có ý định bỏ đói chính mình, cầm điện thoại di động đi vòng quanh tòa nhà, phát huy hết khả năng mà cô đã trau dồi ba năm trong bộ phận tiếp thị.

Không chỉ kết nối tình làng nghĩa xóm, thêm một số người bạn, còn từ nhà những ông bà cô chú tốt bụng đó mang về cơm và thức ăn nóng.

Cơm, rau xào, thịt kho tàu, canh bún xương to.

Cam Điền nhìn chiến lợi phẩm bày trên bàn, vô cùng tự hào.

Nhìn đi, Giang Dĩ Hằng, không có anh, cuộc sống của Cam Điền này vẫn rất tốt.

Sau bữa tối, bên ngoài trời mưa như trút nước, gió đêm lay động cửa sổ phòng tắm.

Cam Điền ấn mạnh lưng ghế vào cửa phòng tắm rồi mới yên tâm bật vòi hoa sen để tắm rửa, may mắn mà cô có mang theo đồ vệ sinh cá nhân cỡ du lịch.

Hơi nước trong phòng tắm nghi ngút khiến hai má cô đỏ bừng, cô dùng máy sấy làm khô tóc, mệt mỏi đến độ không nhấc nổi cánh tay, cuộn mình trên sô pha rồi ngủ thϊếp đi.