Chương 6: Ngoan ngoãn ngồi lên cánh tay của cậu

Khi được một tuổi rưỡi, Tống Tiêu Tiêu học được cách gọi Tống Vũ là “Cậu”, mà không phải là “Ma ma”.

Cô chỉ nhìn thấy Tống Vũ mới cười, lâu lâu sẽ tiếp nhận sự chăm sóc của Tưởng Chu, còn nhìn thấy những người khác đều cự tuyệt.

Đừng nói là vυ" em, ngay cả bảo mẫu Tống Vũ cũng không tìm được.

Tống Vũ vì để chăm sóc cho Tống Tiêu Tiêu, từ bỏ những công việc nguy hiểm trước kia, âm thầm bỏ vốn để Tưởng Chu bắt đầu kinh doanh.

Hắn tàn nhẫn đến mức dù cho hắn không muốn sống, cũng không ai dám buộc hắn phải chết.

Dần dần, những lời đồn về hắn ở Phố Tây dần trở nên tốt đẹp, không còn là “Tắm máu”.

Điều sai sót duy nhất là, hắn đã chiều hư Tống Tiêu Tiêu.

Tống Tiêu Tiêu năm tuổi mới có thể nói chuyện, không chịu đi nhà trẻ, mỗi ngày nếu không phải là “bắt nạt” Tưởng Chu thì sẽ bám dính lấy Tống Vũ.

Tống Tiêu Tiêu lúc lên bảy tuổi, Long gia bị lật đổ, một số nhà khác cũng thu hồi nanh vuốt, chuyển sang ngủ đông.

Mà Tống Vũ trên cơ bản đã không còn dính dáng đến, nên không bị chịu ảnh hưởng.

Tưởng Chu còn may mắn hơn, hai năm trước cực khổ khai thác hạng mục làng du lịch, chỉ chờ tới lúc khai mở đón khách du lịch.

Giá trị Tưởng Chu bây giờ đã ngang ngửa Tống Vũ, hiếm khi có cơ hội khuyên bảo Tống Vũ nên để Tống Tiêu Tiêu đi học.

Lúc này Tống Vũ không đá Tưởng Chu nữa, tự mình dạy dỗ Tống Tiêu Tiêu mấy tháng, chuẩn bị trực tiếp cho cô đi học lớp 1.

Tưởng Chu sợ Tống Tiêu Tiêu khóc, còn bảo con trai đang học lớp 2 của Thẩm Tình dạy cô học.

Có anh đẹp trai ở bên, sau khi đi học lại gặp gỡ nhiều bạn bè, Tống Tiêu Tiêu rất vui vẻ đi học, không chút luyến tiếc Tống Vũ.

Tống Vũ mất một khoảng thời gian dài mới quen với Thẩm Tư Trạch, Tưởng Chu và bạn học của Tống Tiêu Tiêu.

Là ác ma nhỏ do đại ca Phố Tây nuôi dưỡng, Tống Tiêu Tiêu ngây thơ, tùy hứng, nhưng học tập lại rất tốt.

Vào ngày cuối cùng Tống Tiêu Tiêu thi cấp 2.

Buổi sáng sau khi thi xong, Tống Vũ nhấc bổng Tống Tiêu Tiêu ra khỏi đám người, “Có mệt không?”

Tống Tiêu Tiêu đã sớm ỷ lại vào Tống Vũ, ngoan ngoãn ngồi trên cánh tay hắn, khuôn mặt nhỏ như mèo con khẽ dụi dụi mái tóc của hắn, “Cậu à, con muốn ăn tôm hùm đất xào cay.”

Tống Vũ vỗ nhẹ lên cánh tay cô, “Muốn bị đau bụng tiếp à?”

Hốc mắt Tống Tiêu Tiêu lập tức đỏ lên, “Cậu à, con muốn ăn.....”

Tống Vũ nhận thua, phân phó Tưởng Chu làm tôm hùm đất xào cay.

Khi hai người về đến nhà, Tưởng Chu đã giúp Tống Tiêu Tiêu bóc một chén lớn thịt tôm hùm đất, “Tiêu Tiêu, mau rửa tay ăn cơm đi!”

“Cảm ơn chú Tưởng.”

Tưởng Chu nhìn cô gái nhỏ duyên dáng yêu kiều, nhớ lại lúc cô còn là một bé con nhỏ, thầm cảm khái, vươn tay muốn xoa nhẹ mái tóc mềm mại của cô.

Tống Vũ thả cặp sách xuống, có ý ngầm cảnh cáo, “Cút trở về nhà đi.”

Tưởng Chu ngại ngùng thu tay, lưu luyến rời đi, trơ mắt nhìn Tống Tiêu Tiêu đẩy chén thịt tôm hùm đất kia cho Tống vũ, cõi lòng tan nát rơi đầy đất.

Tống Vũ đưa bao tay dùng một lần cho Tống Tiêu Tiêu, “Đừng ăn nhiều.”

“Biết rồi.”

Tống Tiêu Tiêu chu miệng nhỏ, chậm rì rì lột tôm hùm, dáng vẻ uể oải, thiếu hứng thú, xem chừng là không muốn ăn.

Tống Vũ bắt lấy tay cô, lột bao tay và tôm hùm trên tay ra, nhét chiếc đũa vào lòng bàn tay mềm mại của cô, “Ăn cơm trước đi.”

Sau khi hết ngạc nhiên, cô cúi đầu, rầu rĩ: “Vâng.”

Cơm nước xong, Tống Vũ nhanh chóng thu dọn bàn ăn, rồi cắt cho cô ít dưa hấu.

Cô lấy tăm xỉa răng chọc vào một miếng dưa hấu trong đĩa, thấy nó sắp bị chọc nát, bèn đưa tới trước mặt hắn, “Cậu à, cậu ăn đi.”

Tống Vũ cầm lấy, bỏ vào trong miệng.

Tống Tiêu Tiêu nhìn thấy vết nước dưa hấu hồng hồng bên khóe miệng cậu, tâm trạng mới trở nên tốt đẹp, chầm chậm hỏi: “Cậu à, nếu con thi không tốt thì làm sao bây giờ?”

“Tống Tiêu Tiêu, con có thể lựa chọn cuộc đời cho chính con. Chỉ cần cậu còn sống, nhất định sẽ bảo vệ con.”

Lúc trước hắn nén đau lòng bảo cô đi học, cũng là vì sợ bản thân không thể chăm sóc cô được lâu.

Dù sao thì hắn cũng lớn hơn cô cả hai mươi tuổi.

Lại còn có không ít kẻ thù trong bóng tối.