Chương 13: Nếu không phải còn có việc, anh sẽ chơi chết em ở đây

Quý Lâm Khâm đưa cô về phòng làm việc của mình, lúc xuống xe cũng không bảo cô mang theo mấy đồ linh tinh của cô theo, chỉ mang theo giấy tờ, tất cả những thứ khác đều ném trên xem.Kỷ Diễm Nhi thành thành thật thật đi theo sau anh, văn phòng của anh ở tầng 3, có người đi qua thang máy đều đứng lại hành quân lễ với anh, hô 1 tiếng:

"Chào thượng tá”.

Tính ra, trước khi Quý Lâm Khâm ra ngoài làm nhiệm vụ chỉ là một “thiếu tá”, vừa trở về, cầu vai đã có thêm 2 sao, thực sự là “thượng tá”.

Lúc chào mừng chiến thắng đã có thông báo, sao trên cầu vai cũng đã gắn lên, đây là chuyện chắc như đinh đóng cột, cho nên mọi người đều chào anh như thế, bây giờ công văn bổ nhiệm chính thức vẫn chưa được đưa xuống. Mọi

người trong đội không biết việc này, còn cho rằng điều này là bảo mật, quyết định thăng chức và bằng khen cũng là bí mật, mọi người đều chỉ biết anh đã thăng quân hàm, cụ thể mọi việc ra sao, vì sao lại như vậy thì cũng chỉ có cấp lãnh đạo cao cấp là hiểu rõ.

Tóm lại, mười bước phong quang, ngay cả con quỷ gây chuyện là cô lẽo đẽo theo sau thì tấm lưng kia vẫn thẳng tắp, ngẩng cao đầu, vô cùng oai phong, rất có cảm giác cáo mượn oai hùm.

Kỷ Diễm Nhi lại nhìn cầu vai anh, kỳ lạ, sao hôm nay không có gì vậy?

Cửa văn phòng đóng lại sau lưng cô, Quý Lâm Khâm dừng bước quay lại nhìn cô.

Chỉ có hai người bọn họ, Kỷ Diễm bắt đầu hơi sợ.

Quý Lâm Khâm nâng tay phải của cô, mảnh gạc băng nho nhỏ, vẫn còn thấm ra ngoài một chút máu.

Kỷ Diễm không chịu nổi dáng vẻ trầm ngâm này của anh, vừa khóc vừa nói:

“Cháu sai rồi!”

“Sai ở đâu?”

“Không nên gây phiền phức cho chú”. Kỷ Diễm Nhi nhìn mắt anh, lại nói:

"Không nên làm bản thân bị thương…”.

“Không được giả vờ khóc”.

Nước mắt của cô không đáng tiền, khóc cũng nhiều rồi, lau khô hai giọt nước mắt, ai cũng không được tự nhiên. Cũng chỉ có Quý Lâm Khâm có thể nếm ra được vị mặn của nước mắt, đoán được nó là thật hay giả. Có thể nhìn ra cô thực sự tủi thân hay chỉ giả vờ.

Kỷ Diễm hít hít mũi, cũng không dừng lại ngay lập tức.

Quý Lâm Khâm đi đến gần cô, cúi đầu nhìn vào mắt cô: "Làm sai, nên xử lý thế nào?”

Ánh mắt anh lúc này, Kỷ Diễm Nhi quá quen rồi.

Lúc này mới thực sự muốn khóc: “ Chú nhỏ…”

“Phải gọi anh thế nào?”

“Quý Lâm Khâm”. Cứng miệng.

Anh cau mày.

“….”

“Ba ba…”

“Ừ”.

Cái tay Kỷ Tam Nhi duỗi ra đẩy anh bị bắt lấy, Quý Khâm Khâm đưa tay khóa cửa lại.

Quý Lâm Khâm còn chưa cứng, quái vật nhỏ vẫn ngủ yên trong qυầи ɭóŧ, Kỷ Tam Nhi đưa tay sờ lên, Quý Lâm Khâm đến gần hơn, cúi đầu, đặt chóp mũi mình lên chóp mũi cô.

Hơi thở anh nóng hổi: “ Nếu không phải còn có việc, anh sẽ chơi chết em ở đây”.