Chương 20: Cậu dám chống quân lệnh, đêm người của tôi ra ngoài.

NP * Phía sau màn hồng, liếc mắt qua toàn thấy da thịt~

Từng cặp nam nữ lộn xộn, đủ các tư thế, đủ các loại đạo cụ, sân khấu được dựng lên rất sang trọng.

Một màn biểu diễn vừa hoa lệ vừa dâʍ ɭσạи.

Đến đây đều là những chủ nhân giàu có, không tránh được khẩu vị có chút nặng. Muốn kiểu biểu diễn nào, loại trình độ nào mà không có.

Liên Thịnh cũng sợ rồi, anh ta vốn chỉ định sắp xếp mấy tiết mục nhảy múa là được, vị này là cháu gái của thần thoại trong quân đội, anh ta nghĩ ngắn quá, ai biết được là đám cấp dưới lại sắp xếp loại tiết mục nặng đô này.

Kỷ Diễm Nhi xách túi, lập tức đi ra ngoài, còn không quên ly kem của mình. Liên Thịnh trừng mắt nhìn người chủ quản, quên mất việc đuổi theo.

Nha đầu này chạy nhanh quá, chưa chi đã chạy ra tới cửa.

Liên Thịnh bắt được tay cô:

"Tôi đưa em về”.

Kỷ Diễm Nhi xoay cổ tay, đồ trong tay rơi xuống đất:

"Anh bỏ ra”.

Anh ta không bỏ, cô liền cắn. Đột nhiên nhớ ra cái gì, cô quay sang một bên nhổ “phì phì phì” giống như cắn

phải thứ gì bẩn thỉu.

Liên Thịnh buông tay, cô lấy khăn giấy từ trong túi ra, liều mạng lau chỗ anh ta vừa nắm lấy, xem anh ta như là virut vậy.

Có phải anh ta từng cùng với đám người đó chơi như vậy? Chọc đông chọc tây, có khi nào cả người cũng có bệnh không?

“EM!” Nhìn dáng vẻ không thèm che giấu vẻ ghê tởm của cô, Liên thiếu gia cũng tức giận rồi.

“Lão tử rất sạch sẽ”.

Kỷ Diễm Nhi trừng anh ta, quay đầu đi. Liên Thịnh không đuổi theo, nhìn theo bóng lưng cô, lại nhìn vết răng trên tay

mình, chửi tục một câu. Chuyện gì thế này?

Đám người Liên Thịnh sắp xếp chạy ra:

"Liên ca, sao thế, không hài lòng?”

Liên Thịnh giơ tay đập anh ta một cái:

"Cậu làm việc kiểu gì đấy hả, người ta bị cậu dọa chạy rồi”.

“Không phải chứ, em tưởng là anh…”

“Cho rằng cái gì mà cho rằng”. Liên Thịnh lười nói với cậu ta, tay chống eo, chỉ vào ly kem bị đổ trên mặt đất hỏi: “Trong này không phải cũng…”

Người kia đen mặt gật đầu.

“Mẹ nó”! Liên Thịnh đá cậu ta một cước.

Không chỉ có Liên thiếu gia chơi vui vẻ mà trong vòng bạn bè này đều chơi như vậy, nếu không cũng sẽ không có loại biểu diễn này.

Mỗi lúc có hoạt động này, bọn họ đều ăn và uống những loại đồ có bỏ chút thuốc, không phải là có tác dụng gì, chỉ là để mọi người hưng phấn hơn một chút, làm mấy chuyện vui vẻ cũng càng thêm cao hứng.

Nó chính là một loại chất kí©h thí©ɧ pha loãng. Những chất này không thể nhìn bằng mắt thường, thật là cái gì cũng cho cô ấy rồi. Xem như là thành công một nửa đẩy cô lên giường Liên thiếu gia, Cũng là do chính anh không nói rõ trước.

Cậu bảo vệ mau chóng lái xe của anh đến, Liên Thịnh chạy lên xe. Chạy làm gì? Tìm phụ huynh của người ra chuộc tội đi.

Anh không có số điện thoại của Kỷ Tam Nhi, vạn nhất? Mỗi người có một giới hạn khác nhau. Nếu xảy ra chuyện gì, anh ta không gánh vác nổi, cô ấy là người Kỷ gia.

Đến đơn vị thì trời đã tối rồi.

Lại đi đến chỗ Quý Lâm Khâm, lần này gõ cửa chờ người bên trong trả lời, anh ta mới dám đi vào.

Quý Lâm Khâm nâng mắt, tài liệu trong tay còn chưa kịp xem, người đã tự bò đến cửa.

Nhìn cậu ta mặt mày nhăn nhó, lại còn tránh ánh mắt anh, cuối cùng lộ ra vẻ mặt giống như Kỷ Diễm Nhi, hai con quỷ gây sự này.

Liên Thịnh sờ chóp mũi, không biết nên mở miệng thế nào, bị anh nhìn như thế, có hơi căng thẳng.

Quý Lâm Khâm đứng lên, đi đến trước mặt Liên Thịnh:

“Liên Thịnh”.

Hai người còn chưa nói câu nào, đã bày ra dáng vẻ cấp trên rồi. Liên Thịnh không còn cách nào khác, lập tức đứng thẳng: “ Có”

“Vác nặng chạy 20km, bây giờ bắt đầu”.

“Anh…!” Liên Thịnh cắn chặt răng, “Báo cáo, vì sao?”

Quý Lâm Khâm gẩy gẩy nút áo mở ra của anh ta, lại cúi đầu chỉnh quân dung cho cậu ta, đến lúc Liên Thịnh có chút lo lắng.Anh lại nói:

"Cậu còn dám chống quân lệnh, đem người của tôi ra ngoài, 20km hơi ít, 40 đi. Nhanh lên”.

“Vâng!”

Đeo trang bị nặng 20kg lên, bắt đầu hướng đến thao trường chạy, một bên còn chuyên môn đếm cho cậu ta.

Chạy được một vòng, cậu ta chửi mắng chửi hai chú cháu ngàn vạn lần, cũng chửi luôn bản thân, tại sao lại tự mình ăn trái đắng, còn đặc biệt tới cửa để người ta xử lý?

Vì sao?

Anh ta đột nhiên dừng lại, vẫy vẫy người đội trưởng.

Xong rồi, quên mất chính sự rồi!

*NP: Kiểu quan hệ tập thể