Chương 5: Oán giận(1)

Mọi người bên ngoài nghe thấy tiếng động đột ngột trong bếp. Bành Ngọc Anh đứng lên, mở cửa bếp, nhìn thấy Kỷ Diễm phát ngốc đứng cạnh bồn rửa, Quý Lâm Khâm đứng bên cạnh cô:“Sao thế?”

“Không sao ạ”. Quý Lâm Khâm cười nói, “ Tức giận với con”.

Kỷ Diễm trầm mặc bê đĩa nho đã rửa sạch ra ngoài, đặt lên bàn, không nói gì trầm mặc ngồi xuống.

Từ nhỏ Kỷ Diễm đã được mọi người trong nhà chiều chuộng lớn lên. Cô từ nhỏ gắn với người già trẻ nhỏ, sớm đã không còn cha mẹ, thân thể lại yếu đuối, cho nên không giống những người khách trong Kỷ Gia, từ nhỏ đã được ném vào trong quân đội.

Từ nhỏ cô được ông bà nội nuôi, người già khoan dung, có thể chiều được cô thì sẽ chiều, nuôi dưỡng cô thành tính cách có chút bướng bỉnh tùy hứng, tính cách dù ngang ngược, nhưng bình thường cũng ít náo loạn. Nhưng mà lúc này, cô không khóc không làm loạn, chỉ im lặng không nói, đây là bộ dạng vô cùng phiền não. Kỷ Khang Bá vừa nhìn thấy dáng vẻ này của cô liền nói: “Ôi, Xem ra tức giận

không nhỏ, sao chú nhỏ lại trêu chọc con rồi, nói với ông nội, ông nội giúp con tìm cách”.

Cô vẫn không có ý định nói chuyện, viền mắt hồng hồng, khiến người ta thương xót. Trần Thương ngồi bên cạnh cô, thấy trên bờ vai có vết hôn đỏ, hồng xinh đẹp còn rất mới.

Cậu nuốt một ngụm nước miếng, đây là việc gì chứ, lặng lẽ đặt một cánh tay lên vai cô, không để ông bà nhìn thấy bất cứ điều gì.

Quý Lâm Khâm đốt một điếu thuốc: “Kỷ Tam Nhi tức giận con không từ mà biệt.”

Bành Ngọc Anh nhìn cô cười: “Chính là vì chuyện này”.

Kỷ Diễm: “ Không phải”.

Cô nhìn vào mắt Quý Lâm Khâm, phẫn hận nói: “Con vốn không thân với chú nhỏ, chú ấy cũng không tính là người họ Kỷ, con cần gì phải tức giận với chú ấy”.

“Con, nha đầu này!”

Lời này vừa nói ra chính là châm lửa, Kỷ Khang Bá tức giận đập bàn: “Nói cái gì đó! Chú nhỏ chính là chú ruột của con! Chính là người trong nhà!”

Kỷ Diễm mắt rưng rưng còn muốn nói gì đó…

“Kỷ Tam.” Bị Quý Lâm Khâm nặng nề cảnh cáo.

Cô trề môi, nấc nghẹn một tiếng, một mình chạy lên lầu.

Bành Ngọc Anh: “Ông hung dữ cái gì, rõ ràng biết Kỷ Tam Nhi đang tức giận mới nói như thế”.

Kỷ Khang Bá vẫn còn tức giận: “ Ai dạy con bé nói chuyện như thế, chính là bà thường ngày quá nuông chiều nó, chiều quen rồi, không hiểu chuyện chút nào”.

Trần Thương ở một bên làm người hòa giải, nói mấy lời tốt đẹp thay cho Kỷ Diễm sau đó lên lầu, haiz, cửa khóa rồi.

Xong rồi, nơi đây không nên ở lâu, xuống lầu chào hỏi sau đó về trước.

Bành Ngọc Anh không muốn tranh luận với chồng, quay đầu nói với Quý Lâm Khâm: “Lâm Khâm, con uống rượu rồi, tối nay ngủ lại đi, mẹ dọn dẹp phòng cho con rồi”.

Quý Lâm Khâm dập tắt thuốc, gật đầu.

*

Ban đêm, lặng ngắt như tờ không một cơn gió, sau đó bắt đầu đổ mưa. Mưa không nhỏ, mới đầu không có tiếng động sau đó bắt đầu ồn ào.Quý Lâm Khâm đứng trên ban công, ngón tay kẹp một điếu thuốc nhưng không hút, điếu thuốc tự cháy, làn khói trắng xanh lượn lờ rồi tan vào không khí.

Nghe thấy tiếng mưa, anh không thấy phiền lòng mà còn khẽ thở nhẹ một hơi.

Điếu thuốc cháy quá nửa, bị anh ném qua khỏi cửa sổ. Đầu thuốc đỏ rơi xuống đất, ngay lập tức bị nước mưa dập tắt, cuối cùng ngay cả một làn khói, một âm thanh nhỏ cũng không có. Giống như quỷ vậy, không tiếng động rơi xuống đất.

Anh đẩy cửa ra, trong nhà tối om, giờ này chắc hai ông bà đã ngủ rồi. Phòng của Kỷ Diễm ở lầu 3, vặn tay nắm cửa, không ngoài dự kiến – cửa bị khóa.

Anh lấy ra mấy cây tăm xỉa răng đã chuẩn bị trước, cắm vào ổ khóa xoay vài lần, dễ như trở bàn tay. Cái cửa này có thể khóa được người, nhưng không ngăn được quỷ.

Trong phòng chỉ để một ngọn đèn ngủ nhỏ ở đầu giường, cửa phòng tắm vẫn đang vẫn đang đóng, khe cửa hắt ra chút ánh sáng.

Anh dựa vào tường kiên nhẫn chờ đợi, chờ một lúc lâu không thấy động tĩnh gì, mới trực tiếp mở cửa đi vào.

Trong phòng tắm hơi nước mù mịt, toàn là hơi nước, không khí đặc hơn ở bên ngoài...