Chương 21: Ở Cố gia, mọi người đều muốn hắn chết

Nói một cách logic, là một người đàn ông, biết vợ mình bị ép gả chồng thì lúc này nên tỉnh táo đi vào thư phòng để ngủ.

Nhưng nếu Chung Tuệ Lan nghe được đêm tân hôn y ngủ trong thư phòng thì sẽ không thể sống yên ổn, điều đó quá trái ngược với tính cách của y, có thể sẽ gây ra rắc rối không đáng có.

Chỉ là nếu ngủ cùng phòng thì dù sao cũng nên một người ngủ trên giường, một người ngủ dưới đất, nhưng Tống Diễn lại liếc nhìn mặt đất lạnh lẽo.

Thậm chí còn không có hệ thống sưởi sàn. Nếu ngủ ở đây một đêm thì có thể sẽ bị ốm.

Quan trọng nhất là Tống Diễn không thích ngược đãi bản thân mình chút nào.

Cái giường trước mắt này to như thế, ngủ hai người vẫn còn dư dả, y đã nói với Cố Duy rồi, trước khi vết thương của y lành hẳn thì sẽ không làm gì, chịu khó ngủ chung một chỗ cũng không có gì khó khăn.

Cứ coi như là anh em ngủ chung một chỗ thôi.

Chờ thêm mấy ngày nữa tìm cơ hội để Cố Duy chuyển đi là xong.

Nghĩ đến đây, Tống Diễn bước lên phía trước đề nghị: "Hay là ngươi nằm bên trong đi?"

Nhìn thấy ánh mắt đột nhiên lạnh lùng của Cố Duy, Tống Diễn không đổi sắc mặt từ từ nói thêm: "Yên tâm, ta ngủ ngoan lắm."

Cố Duy lạnh lùng nhìn Tống Diễn.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút.

Tống Diễn vẫn giữ dáng vẻ ôn hòa lạnh nhạt như trước, thẳng thắn nhìn hắn, ý cười nhàn nhạt hiện lên trên chân mày và khóe mắt.

Một lúc sau... Cố Duy đột nhiên xoay người, quay mặt về phía Tống Diễn, để lộ vị trí bên ngoài.

Tống Diễn thầm nghĩ sẽ tốt hơn nếu Cố Duy chịu hợp tác, như vậy nửa đêm y sẽ không phải lo lắng về việc ngủ ở đâu.

Tâm trạng của y hôm nay thất thường, lại bận rộn một đêm nên rất buồn ngủ, thổi tắt nến, vừa ngã xuống gối là y đã ngủ ngay.

Không biết đã qua bao lâu.

Trong bóng tối, Cố Duy đột nhiên mở mắt.

Kim độc trượt xuống đầu ngón tay, hắn quay đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt đang ngủ say của Tống Diễn, nếu tên này dám giở trò gì, hắn cũng không ngại đuổi thẳng y đi.

Không ngủ là chuyện mà Cố Duy đã quen từ lâu.

Không nhớ rõ là bắt đầu từ khi nào mà hắn đã không có một giấc ngủ yên ổn, phải rất cảnh giác mới sống được đến bây giờ. Ngay cả khi ở một mình, hắn cũng ngủ không sâu chứ đừng nói là bên cạnh còn có một người khác.

Lúc có người khác ở bên cạnh, hắn cũng sẽ không để cho mình mất đi ý thức.

Điều đó chắc chắn là đặt mạng sống của mình vào tay người khác.

Mà ở Cố gia, mọi người đều muốn hắn chết.

...

Tống Diễn ngủ rất ngon, một đêm không mộng mị.

Hôm nay y cảm thấy tinh thần tốt hơn nhiều.

Sống chết có số phú quý do trời, có lo lắng nữa cũng vô dụng thôi...

Tống Diễn chống người đứng dậy, liếc nhìn nam tử bên cạnh.

Cố Duy nhắm mắt nằm yên lặng ở đó, có lẽ vẫn chưa tỉnh.

Y ngủ luôn rất có nề nếp, nhất định sẽ không quấy rầy đến Cố Duy... Thân là một cô nhi, làm thế nào để không làm phiền người khác đã là bản năng của y từ khi còn nhỏ.

Tống Diễn nhẹ nhàng rời khỏi giường, vì Cố Duy còn đang nghỉ ngơi nên bảo nha hoàn mang nước vào thư phòng, rửa mặt rồi ăn điểm tâm.

Sau đó y bắt đầu suy nghĩ làm sao để tiếp cận Tông Diệu.

Tống Diễn suy nghĩ một chút rồi gọi Thái Thường, khẽ cười nói: "Lần sau nghe được tin đồn gì thú vị thì nhớ chia sẻ với bổn thiếu gia. Hôm qua nghe các ngươi nói chuyện cảm giác cũng khá thú vị."

Đám nha đầu này cả ngày không có việc gì làm thì hóng chuyện tán gẫu, rất thạo tin tức, không chừng sẽ rất có ích cho y.

Thái Thường trước đây không hề biết thiếu gia là người thích hóng chuyện, nàng ta cười nói: "Được, nhưng tin đồn trong thành này rất nhiều. Thiếu gia thích kiểu nào?"

Tống Diễn trầm ngâm một lát: "Ừm... Chuyện gì đó hơi mới mẻ kỳ lạ chút đi, ví dụ như có người mất tích ở đâu đó, hoặc có chuyện gì đó kỳ lạ xảy ra."