Chương 7: Đây quả thật là thảm cảnh!

Tống Diễn mở cửa, nhìn thấy tên sai vặt và hầu gái của nguyên chủ đang canh cửa, tên là…

Đúng rồi, tên sai vặt tên là Nam Nghiễn, hầu gái tên là Thái Thường.

Nam Nghiễn đã canh gác ở đây từ tối qua. Tuy đại phu nói không sao, thiếu gia có trời đất phù hộ, chỉ bị nhiễm chút khí lạnh.

Nhưng gã vẫn rất lo lắng, nhìn thấy sắc mặt của Tống Diễn bây giờ khá tốt, cuối cùng gã cũng yên tâm, vội vàng mỉm cười đi tới nói: "Thiếu gia tỉnh rồi, nô tài sẽ sai người mang nước đến…”

Tống Diễn nhướng mày nói: "Không cần, chúng ta đi tìm đại phu trước."

Nam Nghiễn bỗng nhiên run lên, vẻ mặt lo lắng: "Thiếu gia không khỏe ở đâu sao?"

Tống Diễn lắc đầu: "Ta không sao, là tìm cho Cố Duy."

Nam Nghiễn thở phào nhẹ nhõm, sau đó trong lòng thở dài, thiếu gia thế mà vẫn còn bạo lực như vậy, không nhịn được nhìn vào trong, chỉ thấy tấm màn trên giường đã được hạ xuống, chẳng thấy được cái gì cả.

Tống Diễn gõ đầu Nam Nghiễn và nói: "Ngươi đang nhìn gì đó? Đi nhanh đi."

Nam Nghiễn mỉm cười rồi chạy đi.

Sau đó Tống Diễn đưa cánh tay lên mũi hít thử, quần áo tuy đã thay mới nhưng vẫn còn mùi rượu, thế nên quay vào phòng tắm rửa.

Thái Thường bưng nước đi vào, định giúp Tống Diễn tắm rửa nhưng Tống Diễn đã giơ tay ngăn cản.

Tống Diễn nói: "Ta có thể tự mình làm được."

Thái Thượng kinh ngạc nhưng vẫn lui về phía sau.

Lúc này Tống Diễn mới nhìn người trong gương.

Nam nhân này trông như mới đôi mươi, ngũ quan tuy không đẹp trai bằng Cố Duy nhưng vẫn là một thiếu niên tuấn tú, chỉ có đôi mắt hoa đào lộ ra chút lãng tử. Y nhếch mép nhìn trong gương, một nụ cười tràn ra cả ánh mắt… Cũng được, không khác vẻ ngoài của bản thân trước kia là bao.

Tống Diễn chậm rãi lau nước trên tay từng chút một, đợi không bao lâu, Nam Nghiễn đã mời đại phu tới.

Tống Diễn nhìn qua, nhận ra đây là Tịch đại phu từ Lạc Thiện Đường trong thành. Tay nghề của hắn ta rất tốt, y lịch sự chào đại phu: “Phiền ngươi thăm khám cho phu nhân của ta. Dùng có thuốc hiệu quả tốt là được, không cần tiết kiệm tiền cho thiếu gia đây đâu.”

Tịch đại phu không coi trọng chuyện đó, nếu có người đến tìm hắn ta, mà còn vào sáng sớm thế này, chỉ có thể là chuyện trên giường kia thôi, có gì mà hiệu quả tốt với không?

Tuy nhiên, Tịch đại phu không ngại xấu hổ với mấy chuyện thế này, hắn ta thản nhiên mở tấm rèm ra nhìn, vẻ mặt nhất thời cứng đờ ra.

Một lúc sau, hắn ta đột nhiên quay lại nhìn Tống Diễn, vẻ mặt phẫn nộ và trách cứ!

Đây quả thật là thảm cảnh! Là ngược đãi, là tra tấn đấy!

Quá đáng lắm rồi!

Mặc dù đã từng nghe nói về hành vi của tay ăn chơi này nhưng chỉ cờ bạc rượu chè gái gú thôi, không ngờ y lại người tàn nhẫn với phu nhân mới cưới như vậy!

Tống Diễn vừa nhìn thấy vẻ mặt của Tịch đại phu đã biết ngay hắn ta đang nghĩ gì, nhưng y không còn cách nào khác ngoài nhận lỗi.

May mắn thay, y vẫn một mình mãi cho đến khi tốt nghiệp. Y đã chai sạn đi với thế giới khắc nghiệt và chật vật nhiều năm như vậy.

Tống Diễn khẽ mỉm cười: "Tịch đại phu nhìn ta là gì? Thiếu gia ta đây đẹp trai như vậy sao?"

Tịch đại phu tức đến thở phì phò, thầm chửi trong lòng đồ không biết xấu hổ. Tuy rằng rất không hài lòng với Tống Diễn nhưng dù sao đây cũng là chuyện của gia đình người khác, không đến lượt hắn ta nhúng tay vào, hắn ta chỉ đến khám bệnh thôi.

Tịch đại phu thương hại liếc nhìn Cố Duy: "Có hơi đau, cố chịu đựng."

Cố Duy không trả lời.

Tịch đại phu thở dài, hắn ta cắt lớp áo trong dính máu thịt ra, từ từ nhặt những mảnh gỗ lẫn trong máu thịt ra, sau đó rắc đều bột thuốc lên đó rồi dùng một tấm ván gỗ để cố định hai chân của Cố Duy, quấn băng gạc lại.

Quá trình này dù là kẻ cứng rắn đến độ liếʍ máu trên lưỡi đao cũng không thể chịu đựng được, nhưng nam nhân trước mặt này vẫn im lặng, từ đầu đến cuối chỉ nhắm chặt mắt và mím môi.