Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bị Dạy Dỗ Thành Thánh

Chương 36: Làm Nhục Nhân Hoàng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thời gian rất nhanh đã tới sáng, trong kết giới, Hạ Thiên đỏ mắt.

Cha con Phương Thường Lâm đáng thương đứng bên ngoài vương cung, ở chung một đêm, chủ yếu là Hạ Thiên bị nhốt trận pháp, sao bọn họ yên tâm trở về ngủ.

Tám giờ sáng, mặt trời mọc lên ở phía đông.

“Đủ rồi, lãng phí như thế, còn ra thể thống gì.”

Một âm thanh đầy trung khí vang lên, đủ sức xuyên thấu, người lân cận vương cung đều có thể nghe thấy.

Lục Chính Hằng đi ra khỏi điện, khí sắc rất tốt, sắc mặt hồng nhuận, tu vi khôi phục tương đối rồi, hắn thật sự không nhịn được tên phá của như Lục Trần, đi ra trước.

Lục Chính Hằng xuất hiện, nháy mắt dẫn tới tiếng kinh ngạc.

Một lúc lâu này, dân chúng Vương thành suy đoán đủ loại, có người nói Lục Chính Hằng đã chết, có người nói còn sống, nhưng đều là suy đoán, hiện tại Lục Chính Hằng đi ra, sắc mặt hồng nhuận, một chút cũng không nhìn ra dáng vẻ bị thương.

Đôi mắt Hạ Thiên run sợ, nhìn chằm chằm Lục Chính Hằng.

Về phần Phương Thường Lâm, trên mặt không có chút máu, trợn mắt, có vẻ sợ hãi.

Dù sao hắn phản bội quân vương, hiện tại nhìn thấy quân vương xuất hiện, hai chân không nhịn được run rẩy, sau đó, không thể phát giác nhìn Hạ Thiên một cái, cảm giác khẩn trương mới tiêu tán rất nhiều.

Lục Chính Hằng nhìn thoáng qua Phương Thường Lâm, sau đó chuyển tầm mắt qua người Hạ Thiên, mỉm cười mở miệng: “Hạ Thiên trưởng lão không ngại đường xa đến đây, không biết vì sao.”

“Còn không nhanh chóng thu pháp trận.” Sau đó, Lục Chính Hằng lại trừng mắt nhìn Lục Trần một cái.

Lục Trần bĩu môi, nhưng vẫn làm theo lời, ngừng trận pháp.

Hạ Thiên đi ra khỏi trận pháp, trong lòng đang tức giận mắng, tên Lục Chính Hằng này, rõ ràng còn chưa chết mà không đi ra, khiến hắn bị nhốt trong trận pháp một ngày một đêm, khẳng định đang xem trò cười đây mà.

Hạ Thiên đáp xuống mặt đất, nhìn về phía Lục Chính Hằng, lạnh lùng nói: “Hôm nay ta đến, chủ yếu là truyền đạt một thánh chỉ.”

Hạ Thiên thấy Lục Chính Hằng còn sống, thì biết phương pháp trực tiếp sai Phương Thường Lâm làm quân vương không thể thực hiện được, cũng may hắn làm chuẩn bị kế hoạch dự phòng, đi Tề Hoàng thành một chuyến.



Hắn và Trấn Yêu vương có giao tình riêng rất thân thiết, bãi miễn một quân vương, đơn giản giống như ăn cơm đi ngủ.

Trấn Yêu vương sở hữu tu vi Vương cảnh đỉnh phong, một trong tam đại vương hầu của Tề Hoàng, trấn thủ sơn mạch Yêu Vương, là phụ tá đắc lực của Tề Hoàng, Tề Hoàng tín nhiệm sâu sắc, Trấn Yêu vương mở miệng, Tề Hoàng bệ hạ sẽ đặt ra một phần thánh chỉ.

Đối với tồn tại như Tề Hoàng mà nói, trong khu vực có mấy chục Vương cảnh, nhưng mà lấy được sự coi trọng của hắn, cũng chỉ có tam đại vương hầu kia.

Với đề nghị của Trấn Yêu vương, hắn không chút nghĩ ngợi đồng ý.

Lục Chính Hằng nghe thấy lời của Hạ Thiên, nhíu mày, Hạ Thiên chiếm được công nhận của người đó, nếu người đó lên tiếng, bãi miễn chức vị của hắn, hắn thật sự không có cách nào phản bác.

Lúc Hạ Thiên đang mở miệng nói chuyện, lấy ra một thánh chỉ màu vàng.

Thánh chỉ tự động trôi nổi trong không trung, nở rộ muôn ngàn kim quang, trong mơ hồ, ánh sáng màu vàng hội tụ thành một bóng người, bóng người này được kim quang bao phủ, lộ ra uy nghiêm vô biên, giống như một vị Hoàng giả quân lâm thiên hạ sống lại.

Ý chí Nhân Hoàng phát ra, hoàng uy mênh mông cuồn cuộn, thần thánh không thể xâm phạm.

“Khí tức của Tề Hoàng bệ hạ.”

“Tham kiến Tề Hoàng.”

Mọi người cảm nhận được luồng ý niệm Nhân Hoàng, tất cả kính sợ đều phát ra từ nội tâm, quỳ trên mặt đất, bao gồm Hạ Thiên và Lục Chính Hằng, nhưng mà hai người là Vương giả, quỳ một gối là đủ.

Luồng ý niệm Nhân Hoàng này càng phát tán càng xa, khuếch tán ra Vương thành, khuếch tán đến chỗ xa hơn, khí tức Nhân Hoàng bao phủ phạm vi ít nhất mấy ngàn dặm.

Giờ khắc này, vô số người quỳ lạy trên mặt đất, trong lòng đọc thầm tên Tề Hoàng.

Ý chí của Tề Hoàng, trong khu vực Đại Tề, người gặp thần phục.

“Đây là thánh chỉ.”

Trong vương cung, một câu nói đột ngột vang lên, toàn bộ người quỳ trên mặt đất, chỉ có một mình Lục Trần đứng, quả thực chính là tồn tại hạc trong bầy gà.



Trên mặt Lục Trần mang theo kinh ngạc, đi qua, cầm thánh chỉ trong tay.

“Ngươi làm gì thế.”

Trên mặt Hạ Thiên lộ ra vẻ giận dữ.

Đây chính là thánh chỉ mà Tề Hoàng viết, Lục Trần làm như vậy, quả thực chính là đại nghịch bất đạo, đang xúc phạm một vị Hoàng giả.

“Gấp cái gì, ta lại không cần của ngươi, nhưng mà rất mềm mại, thích hợp làm giấy vệ sinh.” Lục Trần bĩu môi, sau đó ném thánh chỉ cho Hạ Thiên.

Lời này vừa nói ra, toàn hiện trường yên tĩnh.

Hạ Thiên quả thực không dám tin vào lỗ tai của mình, hắn nghe thấy cái gì.

Một tên mới Tẩy Tủy cảnh, vậy mà muốn lấy thánh chỉ Nhân Hoàng viết làm giấy vệ sinh.

Đừng nói Hạ Thiên, Lục Chính Hằng cũng có chút ngơ ngác, nghịch tử này, đây là muốn lên trời à, đó là thánh chỉ mà Tề Hoàng trung tâm cao nhất Tề Hoàng thành viết, cho dù kẻ nào nhìn thấy thánh chỉ, cũng phải quỳ lạy.

Trừ khi cũng là một Nhân Hoàng.

Mà hiện tại, Lục Trần gặp thánh chỉ Tề Hoàng không quỳ bái thì thôi đi, vậy mà còn nói ra lời ‘phát rồ’ như thế.

Tả Khưu Thiền và Mạc Hành Không nghe thấy lời của Lục Trần, nguy hiểm quá, một hơi xém thì không thở ra, suýt chút nữa đã bị nghẹn chết.

Điện hạ tổ tông của ta ơi, ngươi xông đại họa rồi.

Về phần cha con Phương Thường Lâm, gần như vui vẻ muốn nhảy dựng lên, Lục Trần cũng quá không coi ai ra gì rồi, vậy mà dám sỉ nhục Tề Hoàng như vậy, bọn họ có thể tưởng tượng, một khi chuyện này truyền đến Tề Hoàng thành.

Sẽ dẫn đến bão táp bao lớn.

Cha con Lục thị, phải chết không thể nghi ngờ, ngay cả tất cả cấm vệ trong vương quốc, đều phải chôn cùng.

Nhân Hoàng không thể làm nhục!
« Chương TrướcChương Tiếp »