Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bị Dạy Dỗ Thành Thánh

Chương 9: Thuật Dịch Dung (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Từ sau khi Phương Thường Lâm quyết định ra tay với quân vương thì ở bên ngoài vương cung toàn là thám tử của mấy thế lực lớn. Lúc trước bọn họ có phái người đi ra ngoài mua sắm đồ vật, thế nhưng những cấm vệ đi ra ngoài đều chưa trở về, bị gϊếŧ toàn bộ cả rồi.

"Hai người các ngươi dù gì cũng là Nguyên Thần cảnh, sao phải sợ cái này sợ cái kia thế." Trên mặt Lục Trần xuất hiện một tia không vui.

"Điện hạ, bọn ta đang lo lắng cho an nguy của ngươi thôi." Mặt mo của Tả Khưu Thiền đỏ ửng lên, ngượng ngùng nói.

"Đúng vậy, điện hạ, ngươi đã trở về, quân vương thì đã dùng Thần Lộ đan, chờ tu vi của quân vương khôi phục lại, đến lúc đó đi tìm bọn họ tính sổ cũng không muộn mà." Mạc Hành Không nói.

Lục Trần nói: "Các ngươi nhìn ta đây."

Tả Khưu Thiền và Mạc Hành Không khó hiểu nhìn Lục Trần, đầu óc mơ hồ, không hiểu điện hạ có ý gì. Nhưng rất nhanh, hai người họ mở to mắt nhìn, chỉ thấy gương mặt của điện hạ thay đổi với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn ra, biến thành gương mặt một nam tử trung niên có râu ria lồm xồm.

Không đợi hai người kịp lấy lại tinh thần, gương mặt nam tử trung niên của điện hạ lại lần nữa biến thành gương mặt một nam tử trẻ tuổi, làn da ngăm đen, cơ bản là không nhìn ra hình dáng lúc trước.

Khi hai người vẫn còn đang chấn động, giọng điệu Lục Trần bình thản nói: "Ta tu luyện một loại thuật dịch dung, dựa vào cảnh giới hiện tại của ta, ngoại trừ cường giả Vương cảnh ra thì sẽ không có ai nhìn ra ta đang dịch dung cả."

"Lý Ưng, đi lấy tình báo của Phi Xà tông và Âm Độc môn tới đây." Tả Khưu Thiền phân phó một cấm vệ ở bên cạnh.

Một nam tử vạm vỡ ở bên cạnh tuân lệnh rời đi, chỉ chốc lát sau hắn đã trở về, trong tay cầm tình báo đưa cho Lục Trần.

Lục Trần cười nói: "Mấy lão già này đúng là có nhi tử thật. Nếu như con của bọn chúng bỗng nhiên chết bất đắc kỳ tử, thì mấy lão già này có thể tức giận đến mức giơ chân tới công kích trận pháp ngay không ta."

"Đến lúc đó sẽ làm một mẻ hốt gọn bọn chúng, về phần Phương Thường Lâm thì tạm thời chưa động đến. Hơn nữa tên này có tính cảnh giác rất cao, sẽ không tùy tiện đến công kích trận pháp, thời gian còn rất dài, cứ từ từ chậm rãi tra tấn hắn."

"Đây là trận đồ của Thất Tuyệt kiếm trận, coi như ta tặng cho ngươi." Lục Trần ra một vật từ trong nhẫn không gian, ném cho Tả Khưu Thiền.

"Thất Tuyệt kiếm trận." Tả Khưu Thiền khϊếp sợ, vội vàng bắt lấy nó. Sau đó, hai con mắt hắn cứ như mọc rễ ở trên trận đồ, từng cái trận văn rườm rà, thâm ảo khiến Tả Khưu Thiền say mê.

"Mạc lão, mấy cái này là đan phương, từ thất phẩm trở xuống đều có cả, ngươi lấy về nghiên cứu kĩ càng đi." Đột nhiên, trong tay Lục Trần lại xuất hiện một chồng đan phương, ném cho Mạc Hành Không.



Mạc Hành Không như nhặt được chí bảo, nhận đan phương Lục Trần đưa cho.

"Đa tạ điện hạ."

Hai lão đầu kia xúc động, hạnh phúc như muốn hôn mê luôn.

Bọn họ một người nghiên cứu trận pháp, một người nghiên cứu luyện đan, thế nhưng trận đồ và đan phương đều là những đồ vật hiếm có khó tìm, có tiền cũng không thế nào mua được. Hiện tại chỉ trong chốc lát đã có được nhiều thứ mình tha thiết mơ ước như vậy.

Hai lão già vui mừng cười toét miệng, giống như đứa trẻ hai tuổi ba tuổi được cho kẹo.

Nhìn thấy vẻ mặt của hai người, Lục Trần hơi nhếch miệng bĩu môi, chẳng qua là một đống đồ vật phổ thông mà thôi, có cần phải vui mừng như vậy hay không.

"Lý Ưng đúng không."

Lục Trần nhìn cấm vệ ở bên cạnh một cái.

"Điện hạ, thuộc hạ tên là Lý Ưng." Lý Ưng vội vàng nói.

"Ngưng Khí cảnh viên mãn." Lục Trần liếc mắt một cái là nhìn ra cảnh giới của Lý Ưng, sau đó hỏi: "Đã dừng ở Ngưng Khí cảnh bao lâu rồi."

Lý Ưng tiếc nuối nói: "Tư chất của thuộc hạ ngu dốt, đã dừng ở Ngưng Khí cảnh viên mãn hơn ba năm nay rồi, cảm giác là cả đời này cũng không thể đột phá lên Tẩy Tủy cảnh."

Khi nói đến đây, trên mặt Lý Ưng xuất hiện vẻ vô cùng tiếc nuối.

Lục Trần trầm ngâm nói: "Thời gian hơn ba năm mà vẫn chưa thể đột phá lên Tẩy Tủy cảnh à, tư chất đúng là hơi kém thật."

Lý Ưng nghe thấy lời nói của điện hạ, trên mặt vô cùng chán nản.



Trong lúc Lý Ưng đang tiếc nuối, Lục Trần đột ngột chuyển giọng: "Ta có cách khiến ngươi tăng lên tới Tẩy Tủy cảnh. Đây là Tẩy Tủy đan, thuộc loại có độ tinh khiết cao, có thể gia tăng ba mươi phần trăm tỷ lệ đột phá."

Lục Trần lật bàn tay một cái, trong lòng bàn tay xuất hiện một cái bình sứ nhỏ tinh xảo. Mở nắp bình ra, một mùi hương đan dược mê người bay ra từ trong nắp bình chật hẹp.

Cấm vệ ở xung quanh ngửi được khí tức này, vẻ mặt đều trở nên chấn động.

Khí tức đan dược nồng đậm thật sự.

Lý Ưng nhìn bình sứ trong tay Lục Trần, trong mắt mang theo lửa nóng, hơi thở dồn dập nói: "Điện hạ, thật sự là Tẩy Tủy đan, hơn nữa còn là đan dược cấp cao sao."

"Tất nhiên, ta còn lừa ngươi làm gì." Lục Trần trợn trắng mắt khinh thường.

"Đa tạ điện hạ."

Lý Ưng giống như đánh tiết canh, cả người mừng như điên, phấn chấn nói.

"Cho ngươi."

Lục Trần ném bình sứ có chứa đan dược cho Lý Ưng cứ như ném rác rưởi. Lý Ưng thì vội vàng đưa hai tay ra đỡ bình sứ, cẩn thận từng li từng tí cầm trong lòng bàn tay.

"Cho ta xem xem."

Mạc Hành Không còn chưa rời đi, ở một bên mở miệng nói.

Lý Ưng đưa đan dược cho Mạc Hành Không.

Mạc Hành Không đổ đan dược ra ngoài, đây là một đan dược màu trắng, hình bầu dục, sáng bóng cực kỳ, màu sắc đồng đều.

Mạc Hành Không giật mình nói: "Đúng là đan dược phẩm chất cao, căn cứ vào mùi hương, độ tinh khiết của đan dược phải đạt đến khoảng tám phần."
« Chương TrướcChương Tiếp »